Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 17

Cô cảm thấy hai ông già này nói chuyện khác thế hệ với mình, nếu ở lại thêm có khi lại bị lôi ra mai mối nên rút sớm là hơn.

Sau khi Tô Nhiễm rời đi, ông Lục lập tức quay sang hỏi ông chủ Lâm: "Sao ông còn chưa về?"

Ông chủ Lâm cười hề hề: "Cho tôi ngắm thêm cái bình một chút thôi mà."

Ông Lục trợn mắt: "Không cho!"

….

Tô Nhiễm rời khỏi biệt thự Nguyệt Loan nhưng không về nhà ngay mà lái xe đến một siêu thị lớn trong thành phố.

Cô muốn tìm vài món đồ thích hợp cho Tiêu Vân Đình dùng.

Cô đẩy xe mua sắm, vừa đi vừa lựa.

“Bật lửa à? Ừ, loại này tiện hơn diêm.”

“Đèn pin năng lượng mặt trời? Thần kỳ thật đấy!”

Cô tự hỏi làm thế nào người xưa ngày nào cũng dùng đèn dầu mà mắt vẫn tốt được.

“Dao quân dụng Thụy Sĩ? Nhỏ mà tiện lợi, chắc hẳn vượt trội hơn hẳn những thanh đao cổ đại.”

“Bút nước này cũng không tồi, hợp để viết thư mật.”

Cô nhìn thấy một chiếc xe đạp gấp nhưng lắc đầu: “Thôi bỏ, chắc đi trên đường sẽ bị người ta coi như quái vật mất.”

“Thuốc lá à? Thôi, người hút thuốc vừa hôi vừa bẩn.”

“Nhưng sữa tắm và xà phòng thơm thì lại rất hữu ích.”

Đi dạo khắp siêu thị, cuối cùng cô chất đầy hai xe đẩy hàng.

Nhân viên siêu thị nhiệt tình giúp cô chuyển đồ ra xe.

Về đến nhà, Tô Nhiễm kiểm tra chiếc bát nhưng không có thư mới.

Cô liệt kê từng món đã mua trong đợt này, ghi ra hết vào ba trang giấy. Sau đó, cô bắt đầu lần lượt truyền tống từng món đồ, lăn lộn hơn một giờ mới xong.

Bên kia, Tiêu Vân Đình đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào ảnh trên màn hình điện thoại.

Chàng đã sắp xếp để Xích Ảnh vượt tám trăm dặm trở về vương phủ, hy vọng có thể kịp thời cứu nguy. Rốt cuộc, kẻ nào đang muốn hại vương phi?

Vương phi là con gái một Đại học sĩ nổi tiếng ở Tô Giới, gia đình nề nếp, nền tảng vững chắc, đáng lẽ không có thù oán với ai. Nhưng ngay sau đại hôn, chàng đã nhận thánh chỉ phái đi Bắc cảnh, chưa kịp vun đắp tình cảm thì đã gặp rắc rối.

Khi Tiêu Vân Đình còn đang suy nghĩ, từ trong hộp truyền tống bỗng xuất hiện một đống đồ lạ.

Chàng cầm lấy thư tín, liếc qua một lượt, không kiềm được sự phấn khích.

“Thế giới của Tô Tô cô nương thật kỳ diệu! Chẳng lẽ đây là Tiên giới?”

Chàng lấy bật lửa ra thử, làm theo hướng dẫn của Tô Nhiễm, ấn một lần nhưng không có phản ứng. Chàng ấn thêm lần nữa, ngay lập tức ngọn lửa bùng lên, khiến chàng hoảng sợ vội vàng ném nó đi. Trong không khí thoáng chốc đầy mùi tóc cháy khét.

Bỏ qua sự cố, Tiêu Vân Đình không ngừng cảm thán: “Thần kỳ! Thứ này hơn xa diêm, không biết liệu có mua được với giá trăm lượng vàng không.”