Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 6

Tô Nhiễm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trên đường đi. Cô nở một nụ cười bí ẩn: “Đây là vật do nội tôi truyền lại, tôi cũng không biết rõ nguồn gốc cụ thể.”

Ông lão vuốt râu, cố gắng giấu đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt. Tuy nhiên vẫn không thể che giấu hết biểu cảm kinh ngạc.

Tô Nhiễm hiểu ra ngay thỏi vàng nhất định đáng giá hơn giá thị trường.

Thanh niên trong tiệm cũng tròn mắt kinh ngạc. Hắn bắt đầu nhận ra mình đã xem nhẹ món đồ.

Sau vài phút xem xét, ông lão đặt thỏi vàng xuống tươi cười nói:

“Tôi đây đã lâu rồi chưa thấy vật phẩm tốt thế này. Cô gái, nếu muốn bán, tôi xin ra giá thật lòng.”

Tim Tô Nhiễm đập thình thịch. Đây chính là giây phút cô mong đợi.

Ông lão cầm máy tính, nhập một loạt con số rồi đẩy qua cho cô.

Tô Nhiễm nhìn vào màn hình, thầm đếm: “480 vạn!”

Có hai thỏi, tổng cộng là 960 vạn.

Cô cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng kích động muốn hét lên.

Ông lão nhìn cô, cười hiền từ: “Cô gái, nếu cô còn, có bao nhiêu thì tôi muốn mua bấy nhiêu.”

Tô Nhiễm lấy thêm thỏi vàng thứ hai ra, nhẹ giọng: “Nhà tôi còn một ít, nếu giá tốt, tôi sẽ mang đến.”

Ông lão mắt sáng rỡ, không che giấu niềm vui:

“Được thôi! Hai thỏi này tôi lấy cô 1088 vạn, số này vừa đẹp lại may mắn. Tôi muốn làm ăn lâu dài với cô.”

Tô Nhiễm gần như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ. Ông lão nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản của cô.

Vài phút sau, Tô Nhiễm nhận được thông báo tiền vào tài khoản.

Cô vội vã nhéo vào đùi mình một cái, xác nhận bản thân không phải đang mơ.

Có tiền trong tay, Tô Nhiễm lập tức đến khu đại học để xem xét một căn hộ.

Trong kỳ nghỉ hè, cô đã từng làm thêm ở khu này, nên rất hiểu rõ từng ngóc ngách. Với số tiền vừa có được, ở ký túc xá sẽ không còn là lựa chọn hợp lý nữa, đặc biệt là khi không biết chiếc bát thần kỳ kia sẽ bất ngờ mang đến thứ gì tiếp theo.

Nhân viên bán hàng ở đây là người quen với Tô Nhiễm, vừa gặp cô đã niềm nở: “Để chị giới thiệu cho em một căn hộ hoàn thiện nhé?”

Tô Nhiễm chọn căn rộng 120 mét vuông, giá trị tổng cộng 850 vạn. Sau khi mua, cô vẫn còn dư khoảng 200 vạn trong tài khoản.

Dưới ánh mắt không tin nổi của nhân viên bán hàng, Tô Nhiễm bình tĩnh quẹt thẻ và ký tên, tất cả diễn ra gọn gàng, mượt mà, không chút do dự.

Nhân viên kia thoáng có vẻ muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Tô Nhiễm nhướn mày, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hủy đơn không phải là phong cách của em.”