Lạ.
Quả thực quá lạ lùng.
Tô Nhiễm trừng mắt nhìn chiếc bát trước mặt, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc.
Dù cô đã đọc không biết bao nhiêu tiểu thuyết trên ứng dụng Tây Hồng Thị suốt mười năm qua, cũng chưa từng thấy sự việc nào kỳ dị đến thế này.
Vừa rồi, cô đặt chiếc điện thoại của mình vào trong chiếc bát, nhưng ngay giây kế tiếp, điện thoại liền biến mất thậm chí chẳng hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nhỏ nào.
Vừa chịu đựng chuyện bị gã bạn trai bội bạc phản bội, nay cô lại gặp phải chuyện quái lạ đến thế, đúng là họa vô đơn chí.
Chẳng phải người ta thường nói, nếu ông trời đóng một cánh cửa, sẽ mở cho mình một cánh cửa sổ khác sao? Nhưng nếu đã không mở thì thôi, cớ sao còn phải thêm họa giáng xuống như thế này?
Tất cả cũng tại tên phó đạo diễn quái đản kia.
Tô Nhiễm chẳng qua chỉ là một sinh viên khốn khó, vào đoàn phim để làm diễn viên quần chúng kiếm sống qua ngày.
Vừa hay cô được giao một vai diễn có cả tên lẫn lời thoại, vui mừng chưa kịp bao lâu, phó đạo diễn lại yêu cầu cô tự chuẩn bị một chiếc bát làm đạo cụ.
Cô đành phải ngậm ngùi đến chợ đồ cổ, bỏ ra một khoản tiền lớn những… mười đồng bạc để mua được một chiếc bát cũ.
Ông lão bán bát còn nói rằng chiếc bát này và cô có duyên phận sâu xa, rằng nó sẽ mang đến vận may cho Tô Nhiễm.
"Hừ! Vận may cái nỗi gì, chỉ thấy nó khiến tôi tốn tiền rồi đấy.” Cô lẩm bẩm đầy bực bội: "Chắc mang ra xin ăn chắc cũng chẳng ai cho."
Nhưng trong kịch bản, chiếc bát này lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, là vật hồi môn của nàng vương phi mà Tô Nhiễm sẽ thủ vai. Đây còn là một đôi bát tình nhân.
Trong đêm tân hôn, khi Bắc yến vương Tiêu Vân Đình xuất chinh, vương phi đã lặng lẽ đặt một chiếc bát vào hành lý của chàng, mong rằng khi nhìn thấy nó, chàng sẽ nhớ đến nàng.
Tại Thương Lang quan.
Tiêu Vân Đình đứng trong doanh trướng, thân hình cao lớn của chàng bao trùm cả không gian, tạo thành một bóng đen chiếu rợp xuống nền đất.
Đôi mắt đen thẳm như hắc thạch cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc bát, nơi có một vật kỳ lạ vừa xuất hiện từ hư không.
Chàng trầm ngâm hồi lâu, rồi vươn hai ngón tay nhặt thứ kỳ vật đó ra.
Ngay khi chàng cầm lên, một luồng sáng chợt lóe khiến Tiêu Vân Đình giật mình ném nó ra xa.
Một tiếng “keng” khô khốc vang lên, vật kia rơi xuống đất, nằm im bất động.
Là một đại tướng quân của Đại Hạ, người trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, Tiêu Vân Đình đã trải qua vô vàn trận chiến, gặp đủ loại âm mưu và binh khí. Thế nhưng, thứ này… quả là lần đầu tiên chàng chứng kiến.