Hơn mười cô gái cùng chạy vào biến sân nhỏ nhà bà cụ trở nên chật chội, nhưng không một ai dám thở mạnh hay lên tiếng vì sợ phá vỡ kế hoạch ngoài kia.
Cô gái Gia Rai lén di chuyển đến đứng bên cạnh Đào Đan Thu, các cô gái khác cũng vô thức vây xung quanh cô, như thể gà con muốn ở gần gà mẹ.
Bà cụ đứng canh chừng ở cổng, qua tầm vài phút bên ngoài vang lên tiếng xe kéo.
Trong hẻm này có không ít xe kéo, nên mỗi đêm có tiếng xe như này vang lên mọi người cũng không để ý, nhưng đêm nay thì khác, chỉ cần là tiếng động lạ đều có thể nghi ngờ.
Tiếng xe vừa dừng lại, liền vang lên tiếng hô của cảnh sát, người dân lúc này mới dám ra ngoài chứng kiến màn những tên lạ mặt bị kéo ra khỏi xe điệu đi, bốn tên khác được khiêng ra từ bên trong căn nhà các cô gái vừa chạy thoát không rõ sống chết.
Bà cụ quay vào báo tin: “Bọn chúng đã bị bắt rồi.”
Các cô gái dân tộc không hiểu bà nói gì nhìn về phía Đào Đan Thu, cô nhanh chóng thuật lại cho họ, một vài cô gái nghe được tin thì bật khóc.
Bà cụ nhìn các cô mà thương, cố gắng trấn an bằng ngôn ngữ của mình, dù không hiểu nhưng các cô vẫn không từ chối sự an ủi của bà.
Hoàng Bách cùng Hàn Đông và một vài cảnh sát vào nhà bà cụ.
Hoàng Bách nói: “Đan Thu cô mang các cô gái đi theo chúng tôi đến đồn nhé.”
Đào Đan Thu gật đầu, nhỏ nhẹ nói chuyện với các cô gái, lúc nghe cô dùng tiếng dân tộc để giao lưu với họ, Hoàng Bách sững sờ.
“Cô biết tiếng dân tộc?”
Đào Đan Thu mỉm cười không nói gì, nhanh chân theo các đồng chí về đồn lấy lời khai.
Đào Đan Thu không giấu chuyện có liên quan đến Bùi Thanh Mai, người khiến cô gặp nguy hiểm khả năng cao là Bùi Thanh Mai, nhưng cô không nhớ gì, nên chỉ có thể hy vọng các đồng chí công an giúp cô thẩm tra cô gái này.
…
Lúc này ở nhà khách, Bùi Thanh Mai đã lên giường nhưng vẫn chưa ngủ, cũng không dám lật mình vì sợ làm phiền đến Phan Thục Vân ở giường bên cạnh. Dựa theo trí nhớ ở đời trước, sự kiện bách hóa Hòa hợp thời gian này sẽ không bị lộ ra, nhưng lần này có sự nhúng tay của cô ta nên chỉ sợ có sai sót.
“Chắc là thành công!” Cô ta lẩm bẩm.
Con hẻm đó đi vào sâu có tới ba lối rẽ, chiều dài của mỗi lối rẽ đều không nhỏ, nên có khả năng cao Hoàng Bách không thể tìm ra vị trí của Đào Đan Thu quá sớm.
“Hy vọng bọn bắt cóc kia sẽ sớm mang người đi.”
Cô ta mím môi, ngẫm lại hành động ngày hôm nay của mình, mọi thứ khá đẹp chỉ là gặp phải Đào Đan Thu quá đề phòng, lại thêm một Hoàng Bách siêu kỹ tính, nếu không tất cả đều hoàn hảo.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cô ta giật mình.
Theo sau là giọng của Nguyễn Tuân: “Đồng chí Thanh Mai cô đã ngủ chưa?”
Bùi Thanh Mai nằm im kéo chăn trùm qua đầu mình, giả vờ ngủ say.
Nhưng Nguyễn Tuân vẫn không buông tha, kiên trì gõ cửa, tiếng gõ ngày càng dồn dập.
“Đồng chí Thanh Mai nếu cô không mở cửa chúng tôi sẽ xông vào.”
Lần này là một giọng nam hoàn toàn xa lạ.
Bùi Thanh Mai có dự cảm không lành.
Giường bên cạnh phát ra tiếng động, giọng nói khó chịu của Phan Thục Vân vang lên: “Đêm hôm khuya khoắt đứa khốn nạn nào đập cửa vậy hả?”
Nói rồi bà ta xồng xộc đi ra ngoài.
“Á!”
Tiếng hét của Phan Thục Vân khiến Bùi Thanh Mai giật mình.
“Mấy người là?” Phan Thục Vân lắp bắp.
“Chúng tôi là công an khu vực, đến mời đồng chí Bùi Thanh Mai tới đồn lấy lời khai cho một vụ án bắt cóc, phiền đồng chí vào gọi người giúp chúng tôi. Mong đồng chí Bùi Thanh Mai có thể hợp tác nếu không chúng tôi chỉ có thể làm theo luật.”
Câu này khiến Bùi Thanh Mai đang giả vờ ngủ không thể tiếp tục, miễn cưỡng ngồi dậy, đi ra ngoài.