Tình Địch Ốm Yếu Luôn Thèm Khát Tôi

Chương 2

Buổi chiều muộn.

Văn Tê gọi hai cô bạn thân đến nhà uống rượu. Cả mặt cô đỏ lên, tay cầm chai rượu run rẩy, rượu trào ra làm ướt hết cả bàn tay.

Nghe xong câu chuyện của Văn Tê, Nhã Nhã đầy vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào! Nhạc Dung thật sự nói ra những lời như thế sao?”

Không ai là không ghen tị với Văn Tê. Mọi người đều biết Nhạc Dung nổi tiếng là người chồng chiều vợ, vậy mà giờ đây lại có chuyện Nhạc Dung nɠɵạı ŧìиɧ và còn nói những lời ác độc với Văn Tê. Điều này thật sự làm đảo lộn mọi suy nghĩ của họ về Nhạc Dung.

Nhớ lại khi mới 18 tuổi, Nhạc Dung đã nhân giống được một loài hoa không lá mới, từng cánh hoa có hình dáng như vỏ sò, hoa ngụ ý “Em là bảo vật của tôi”. Loài hoa này đã giúp cô giành được giải quán quân trong một cuộc thi quốc tế và được đài truyền hình phỏng vấn. Cũng từ đó, câu chuyện tình cảm giữa Văn Tê và Nhạc Dung lan tỏa khắp nơi.

Loài hoa đó còn có một cái tên rất đẹp, Nhạc Dung đã đặt tên cho nó là “Hôn thê”.

Nhạc Dung yêu Văn Tê đến mức đặt tên cho loài hoa cô nhân giống theo tên Văn Tê, công khai cho cả thế giới biết cô yêu cô gái này đến nhường nào.

Không ngờ, một người phụ nữ mà mọi người đánh giá là si tình như vậy lại nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân.

Cô bạn khác, Minh Dao, không nói hai lời đã bắt đầu tìm kiếm thông tin về kẻ thứ ba. Cô có mạng lưới quan hệ rộng lớn, chỉ trong chốc lát đã có được thông tin.

Cô giơ điện thoại ra giữa bọn họ, cuộn tay áo lên rồi chỉ vào màn hình, bực bội thốt lên: “Tiểu Tê, tôi tìm ra rồi! Đây chính là con hồ ly tinh mà Nhạc Dung nói, kẻ mà làm chuyện giỏi, miệng ngọt ngào. Quả thật là nhìn mặt biết người, nhìn cái nhan sắc này mà xem! Thân hình nữa! Đúng là... đúng là... lại còn đẹp lắm...”

“Chết tiệt!” Nhận ra mình lỡ lời, Minh Dao chợt giật mình, chưa kịp nghĩ cách cứu vãn thì điện thoại đã bị Văn Tê giật lấy.

“Đẹp lắm là đẹp đến mức nào?” Văn Tê hừ lạnh, trong lời nói có chút ghen tuông thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh, cô bỗng nghẹn lời.

Chỉ nhìn một cái, cô đã bị mê hoặc. Người phụ nữ này ít nhất lớn hơn cô sáu bảy tuổi, trưởng thành và gợi cảm, có một sức hút đặc biệt. Qua màn hình, đôi mắt ấy cũng lộ rõ vẻ quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Không trách Nhạc Dung cứ khen ngợi mãi. Cô biết mình sẽ chẳng bao giờ trở thành kiểu phụ nữ như thế này.

Văn Tê vẫn chưa rời mắt khỏi bức ảnh thì hai cánh tay cô đã bị giữ chặt từ hai bên. Cô ngẩng đầu nhìn Minh Dao và Nhã Nhã: “Hai cậu làm gì đấy?”

Cả hai đồng thanh: “Đi bắt hồ ly tinh chứ còn gì nữa!”

Nói là làm ngay!

Minh Dao không uống rượu, nên cô đảm nhận việc lái xe, theo chỉ dẫn đến địa điểm.

Sau khi dừng xe, Minh Dao lôi từ trong túi ra một bình xịt hơi cay: “Đúng là giàu thật! Đây là khu nhà của giới thượng lưu, nếu không có Nhạc Dung tài trợ vài triệu thì chẳng thể nào mua nổi đất ở đây. Con hồ ly tinh kia cũng giỏi thật.”

Nhã Nhã thì rút ra một chiếc gậy điện nhỏ ở tay trái và cầm một chiếc máy quay đã bật sẵn ở tay phải, sẵn sàng ghi lại toàn bộ quá trình bắt gian: “Tiểu Tê, cậu nhất định phải đòi lại ngôi nhà này. Để đó mà làm nơi chứa chó hoang còn hơn để đôi cɧó ©áϊ này hưởng thụ!”

Nhìn thấy những "vũ khí" mà các bạn mình chuẩn bị, Văn Tê rùng mình, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.

Đây là khu nhà giàu, mang theo mấy thứ này vào chắc chắn vừa vào cửa đã bị bảo vệ bắt giữ.

Hơn nữa, gia đình của Minh Dao và Nhã Nhã cũng không phải tầm thường, các chú của họ đứng ở vị trí càng cao thì càng phải kín tiếng. Cô không thể để hai cô bạn bị vạ lây vì mình.

“Các cậu đợi ở đây, tôi sẽ tự vào gặp cô ta.” Văn Tê bước xuống xe, không mang theo bất cứ thứ gì.

Minh Dao phản đối: “Thế này sao được? Nhỡ Nhạc Dung cũng ở trong đó, hai người bọn họ mà hợp sức bắt nạt cậu thì sao?”

Nhã Nhã cũng sốt ruột: “Dù gì tôi cũng là đai đen Taekwondo, để tôi vào đánh con hồ ly tinh đó, thế mới gọi là đẳng cấp!”

“Yên tâm đi, Nhạc Dung sẽ không làm gì tôi đâu.” Văn Tê vẫn đủ tự tin vào điều này.

Hơn nữa, với cách đánh người của Nhã Nhã, chưa đầy mười phút, hồ ly tinh còn chưa bị dạy dỗ, thì cả ba lại phải khiêng ai đó đến bệnh viện.

Văn Tê hỏi Minh Dao số căn hộ và mã cổng, rồi cầm thẻ ra vào đi vào khu nhà.

Nhìn con số trên thang máy không ngừng tăng lên, trong lòng cô đầy khinh bỉ. Đúng là lãng mạn thật, Nhạc Dung còn mua hẳn căn hộ tầng thượng. Mua tầng trên cùng ở khu này sẽ được tặng thêm một khu vườn trên mái với một biển hoa. Đúng là phong cách tán gái cũ kỹ của Nhạc Dung.

Văn Tê đứng trước cửa căn hộ 8617, ấn chuông một lần nhưng không có ai ra mở. Cô kiên nhẫn ấn thêm lần nữa.