Tôn Yên mơ màng, mọi thứ xung quanh như nhòa đi trong cơn say và những nụ hôn cuồng nhiệt của Phó Nhậm Hiên. Cô không còn đủ tỉnh táo để phân biệt được gì nữa, chỉ cảm thấy vòng tay mạnh mẽ và quyết liệt của hắn như siết chặt lấy mình, không để cô trốn thoát.
Phó Nhậm Hiên như một kẻ điên cuồng, bế Tôn Yên lên và bước đi nhanh về phía phòng ngủ.
Cánh cửa phòng bật mở trong tiếng động nhẹ, và ngay khi vào trong, Phó Nhậm Hiên đặt Tôn Yên xuống giường, đôi mắt vẫn rực lửa khao khát. Hắn nhìn cô với ánh mắt sở hữu, như thể cô là tất cả mọi thứ mà hắn cần.
Tôn Yên cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, hơi thở gấp gáp, nhưng không thể rời mắt khỏi ánh mắt đó.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, nâng gương mặt Tôn Yên lên và đặt một nụ hôn dài, đầy đam mê lên môi cô. Cô cảm nhận được từng cử chỉ mãnh liệt, sự chiếm hữu trong nụ hôn ấy như một lời khẳng định của hắn.
Tôn Yên không biết rằng mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể để bản thân chìm đắm trong cảm xúc mạnh mẽ mà Phó Nhậm Hiên mang lại.
Từng giây phút trôi qua, không gian trong căn phòng trở nên ấm áp và đắm chìm, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp đập của hai trái tim đang hòa vào nhau. Trong sự mờ ảo của cơn say, Tôn Yên mơ hồ cảm nhận được sự dịu dàng xen lẫn quyết liệt của Phó Nhậm Hiên, và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thuộc về Phó Nhậm Hiên.
Trong căn phòng u ám của biệt thự Tôn gia, Tôn Nghiên đứng trước gương, đôi mắt đầy tà ý phản chiếu hình ảnh của chính mình, nhưng không phải là cô gái dịu dàng mà mọi người vẫn thấy.
Bên trong gương, một hình bóng ác quỷ nhếch mép cười, tiếng cười ma quái vang vọng, như thể chế giễu số phận của Tôn Nghiên.
"Ha ha ha.. không ngờ Tôn Yên lại có thể tự tay đâm chết cô." Ác quỷ nói, giọng cười quái gở như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thấu bầu không khí u ám trong phòng.
Tôn Nghiên nhìn vào gương, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng bí mật đen tối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn độc:
"Hệ thống, cô ta rất khác biệt so với những người trước đây. Lần đầu tiên tôi phải lấy ra nửa phần sức mạnh chỉ để viết lại ký ức của cô ta, khiến cô ta không còn biết mình là ai, không còn nhớ được cô ta vốn dĩ chỉ là một nhân vật phản diện. Giờ thì Tôn Yên tưởng mình thực sự là chính Tôn Yên trong nguyên tác."
Bóng ác quỷ trong gương gật gù, tiếng cười khàn đυ.c vang lên từ đâu đó trong không gian như thể đang chờ đợi diễn biến tiếp theo của trò chơi.
"Thế cô định làm gì tiếp?" Nó hỏi, giọng điệu pha lẫn sự khoái trá và háo hức.
Tôn Nghiên đưa tay chạm vào gương, ánh mắt sắc bén như dao găm, đôi môi mỏng thoáng hiện nét cười nham hiểm.
"Cô ta tưởng mình đã có được tình yêu của Phó Nhậm Hiên.. Thật nực cười! Để xem nào.. tôi sẽ biến cô ta thành đồ chơi cho hắn, để hắn chiếm hữu và nghiền nát từng chút một. Đến lúc đó, cô ta sẽ biết thế nào là thực sự tuyệt vọng."
Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, bóng dáng Tôn Nghiên và ác quỷ cùng hiện lên, đan xen như một, tạo nên cảnh tượng đầy u ám và hiểm độc.
Tôn Yên giật mình tỉnh dậy, ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm len lỏi qua rèm cửa. Cô nhìn lên trần nhà, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Cảm giác đau nhức chạy dọc khắp cơ thể, từng phần trên da thịt như vẫn còn đọng lại dấu vết từ đêm qua.
Một cơn đau âm ỉ trong đầu khiến Tôn Yên cảm thấy bức bối và choáng váng, như thể có điều gì đó không thể nhớ ra nhưng lại không ngừng lởn vởn trong tâm trí.
Phó Nhậm Hiên đang nằm cạnh, vòng tay hắn quấn chặt lấy Tôn Yên, ôm cô như một con rắn siết chặt con mồi của mình.
Hơi thở đều đặn của Phó Nhậm Hiên phả nhẹ lên tóc Tôn Yên, nhưng sự quấn quýt này không mang đến cảm giác an toàn; ngược lại, nó làm cô thấy lạnh lẽo và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Tôn Yên muốn gỡ tay Phó Nhậm Hiên ra, nhưng tay cô như không còn chút sức lực nào, chỉ có thể bất lực nằm đó, cảm nhận từng nhịp thở nặng nề của hắn.
Tôn Yên nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng những ký ức mơ hồ lại hiện lên trong tâm trí, những hình ảnh rời rạc, như những mảnh ghép của một bức tranh đã bị phá hủy.
Trong đầu Tôn Yên vang vọng tiếng nói bi thương của chính mình, những lời trách móc, oán hận, những hình ảnh ác mộng về Tôn Nghiên và một quá khứ tăm tối mà cô không nhớ rõ.
Tôn Yên mở mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu. Dù không hiểu rõ tại sao, nhưng cô cảm thấy nỗi lo sợ ngày càng lớn dần trong lòng, như thể một cơn bão sắp ập đến.
Mọi thứ dường như đều mơ hồ, nhưng trong trái tim mình, Tôn Yên nhận ra một điều: Có gì đó không ổn, có gì đó vô cùng sai lầm.
Lời nói của bà lão vang vọng trong đầu Tôn Yên, âm điệu mơ hồ như đến từ nơi xa xăm, nhưng lại rõ ràng và sắc bén như cắt vào ý thức của Tôn Yên. Cô nhìn vào cửa sổ, ánh bình minh yếu ớt chiếu lên tấm kính phản chiếu gương mặt bơ phờ của mình, nhưng lạ thay, hình ảnh của một bà lão mặc áo choàng đen lại hiện lên, tay bà đang cầm những lá bài tarot, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng những bí ẩn khó đoán.
"Cô thuộc về một thế giới khác." Giọng bà lão thì thầm, âm điệu lạnh lẽo nhưng đầy uy nghiêm: "Và ở thế giới của cô, cô đã chết rồi. Linh hồn cô mới xuyên vào thế giới này."
Tôn Yên cảm thấy trái tim đập mạnh, những lời nói đó như một nhát dao đâm vào tâm trí, khiến cô nghẹn ngào và bất lực. Bà lão tiếp tục, từng lời như kéo cô sâu vào một bí ẩn đen tối:
"Tương lai ở thế giới này chính là... cô sẽ chết dưới thanh kiếm của một tên đàn ông."
Hơi thở Tôn Yên trở nên gấp gáp, cơn sợ hãi bắt đầu len lỏi vào tâm hồn cô. Những lời nói của bà lão dường như tiên tri một số phận mà cô chưa từng tưởng tượng đến.
"Cô cần phải quyết định, có muốn thay đổi số phận của mình hay không?" Bà lão nói, giọng điệu đột nhiên trở nên chậm rãi và nghiêm túc. "Nhưng chỉ khi cô tìm thấy sức mạnh bên trong mình và đối diện với những nỗi sợ hãi, cô mới có thể viết lại số phận của mình."
Tôn Yên nhắm mắt, cố gắng thu hết can đảm để lắng nghe, từng lời bà lão nói đều mang theo sức nặng vô hình:
"Thay vì phản kháng, cô hãy chấp nhận nó như một lẽ tự nhiên. Cuộc sống này có những điều mà chúng ta không thể thay đổi, và đôi khi, thờ ơ chính là sức mạnh lớn nhất."
Những lời cuối cùng của bà như một thông điệp mơ hồ, nhưng cũng ẩn chứa sự thức tỉnh. Thờ ơ, chấp nhận... phải chăng đó là con đường duy nhất để cô có thể thay đổi mọi thứ mà không gục ngã?
Tôn Yên mở mắt ra, tấm kính lại chỉ phản chiếu chính mình, không còn bóng dáng của bà lão hay những lá bài tarot nữa. Nhưng cảm giác nặng trĩu trong lòng vẫn còn đó. Trong thâm tâm, cô biết rằng một lựa chọn đã đến, giờ là lúc cô phải tìm cách giải mã ý nghĩa của nó.
Những lời nói mơ hồ bật ra khỏi môi Tôn Yên như một bản năng, giọng cô run rẩy, hòa lẫn giữa mơ hồ và sợ hãi: "Sau một năm nữa, Tôn Nghiên và Phó Nhậm Hiên sẽ đến bên nhau."
Suy nghĩ ấy như một tia chớp xuyên qua đầu Tôn Yên, một dự cảm không rõ ràng nhưng lại khiến trái tim cô đập nhanh trong l*иg ngực, như thể đã nhìn thấy một mảnh tương lai đen tối đang chờ đợi.
Nỗi lo lắng tràn lên mạnh mẽ, khiến Tôn Yên siết chặt hai tay để kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Từng ký ức đứt đoạn lại hiện lên, như một bộ phim cũ mờ nhạt.
Tôn Nghiên - em gái nuôi ngọt ngào, nhưng ánh mắt đó.. ánh mắt bí ẩn và đầy toan tính mà cô đã từng bỏ qua, nay hiện lên trong tâm trí rõ ràng đến đáng sợ.
"Đến lúc đó, mình sẽ bỏ chạy."
Tôn Yên lẩm bẩm, tựa như một lời nhắc nhở cho chính mình. Cô biết rằng nếu không thay đổi, nếu không nắm lấy cơ hội duy nhất để tự giải thoát, cô sẽ mãi bị kẹt trong lưới nhện do Tôn Nghiên và Phó Nhậm Hiên giăng ra.
Nhưng bỏ chạy liệu có thực sự là con đường duy nhất? Bản năng sinh tồn thúc giục Tôn Yên tìm cách thoát khỏi cái kết bi thảm đã được định sẵn, nhưng sâu thẳm trong lòng, một tia sáng khác lại dần nhen nhóm: Có lẽ cô cần nhiều hơn là chỉ bỏ chạy. Cô cần tìm ra sức mạnh của chính mình, như lời bà lão đã nói, đối diện với mọi thứ và có thể, thay đổi tất cả.