Tôn Nghiên nở một nụ cười ma quái, ánh mắt cô ta như đang thách thức Tôn Yên, khiến cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Nhìn vào khoé môi của Tôn Nghiên, Tôn Yên như nghe thấy một âm thanh thì thầm trong tâm trí mình:
"Gặp lại rồi."
Cảm giác này khiến Tôn Yên cảm thấy như một mũi dao vừa đâm sâu vào trái tim, đau đớn và nhức nhối.
Ánh mắt Tôn Yên trở nên đáng sợ, không còn sự yếu đuối hay do dự nào. Cô trừng mắt nhìn Tôn Nghiên, sự phẫn nộ và quyết tâm dâng trào trong lòng.
Mọi cảm xúc của cô như một cơn bão, nhưng giờ đây Tôn Yên biết mình không thể lùi bước. Hôn lễ chính thức sắp diễn ra, cô phải giữ vững lập trường của mình.
Trong lúc này, chủ trì hôn lễ bắt đầu lên tiếng, giọng nói trang trọng và rộn rã, vang vọng trong không gian đầy sự hồi hộp:
"Chúng ta hôm nay có mặt ở đây để chúc mừng cho sự kết nối giữa hai tâm hồn.." Từng câu nói như một nhịp điệu cuốn theo tâm trạng của mọi người.
Tôn Nghiên trở về vẻ dịu dàng, nụ cười vui vẻ nở trên môi khi nghe thấy lời chủ trì. Hình như cô ta đang tận hưởng từng khoảnh khắc này, sự hạnh phúc và niềm vui rạng rỡ như ánh sáng lấp lánh. Cô ta nhìn Tôn Yên với một ánh mắt trêu chọc, như thể muốn nói rằng cô ta đã thắng thế.
Tôn Yên khoác tay Phó Nhậm Hiên, cảm giác bàn tay hắn nắm chặt lấy cô, tạo ra một sự an toàn lạ kỳ, nhưng cũng đầy áp lực.
Hơi thở của Tôn Yên trở nên dồn dập, trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận rõ ràng mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Cô biết rằng đây không chỉ là một buổi lễ bình thường, mà còn là một cuộc chiến giành giật không chỉ về tình yêu mà còn về danh dự và sự tôn nghiêm.
"Em đã sẵn sàng chưa?"
Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, hắn không chỉ muốn kết hôn, mà còn muốn thể hiện sự chiếm hữu đối với Tôn Yên. Hắn nhìn cô với ánh mắt tràn đầy quyết tâm, khiến cô cảm thấy một sức mạnh từ hắn.
Tôn Yên gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng, nhưng cô biết rằng mình không thể lùi bước. Đã đến lúc phải đối mặt với tất cả, ngay cả với Tôn Nghiên. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh để đón nhận những gì sắp xảy ra.
Khi lễ cưới chính thức bắt đầu, từng từ ngữ của chủ trì vang lên như một lời hứa hẹn, khắc sâu vào tâm trí Tôn Yên.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang đứng trước một khúc quanh định mệnh, nơi mà những lựa chọn sẽ quyết định số phận của mình.
Phó Nhậm Hiên từ từ cầm lấy chiếc nhẫn, ánh mắt hắn dán chặt vào Tôn Yên, như muốn truyền tải toàn bộ sự chân thành của mình qua từng hành động. Hắn nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón tay cô, ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn phản chiếu sự thịnh vượng và tình yêu mà hắn dành cho cô.
"Yên Yên." Phó Nhậm Hiên tuyên thệ, giọng nói trầm ấm và đầy sức nặng: "Anh sẽ luôn ở bên em, yêu thương và bảo vệ em cho đến cuối đời."
Mỗi từ Phó Nhậm Hiên nói ra như một lời hứa hẹn thiêng liêng, khiến cả đám đông lặng đi, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại để lắng nghe khoảnh khắc này.
Tôn Yên cảm nhận được sự ấm áp từ những lời Phó Nhậm Hiên nói, nhưng đồng thời, tâm trí cô cũng đầy rẫy những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô biết rõ rằng mọi thứ không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng lúc này, cô cũng không thể từ chối cái cảm giác hạnh phúc và ấm áp đang lấp đầy trái tim mình.
Khi đến lượt Tôn Yên, cô cũng tuyên thệ, giọng nói khẽ run: "Em sẽ yêu anh, sẻ chia cuộc đời mình với anh, bất kể điều gì xảy ra."
Dù có chút sợ hãi, nhưng Tôn Yên biết rằng mình phải mạnh mẽ, phải đứng vững trước thử thách sắp tới.
Sau khi cả hai đã trao nhẫn và thực hiện lời thề, Phó Nhậm Hiên cúi xuống, đặt môi mình lên môi Tôn Yên trong một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn này không chỉ đơn thuần là một dấu hiệu của sự kết nối mà còn là một sự tuyên bố mạnh mẽ rằng cô đã thuộc về hắn. Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, tạo ra một cảm giác ấm áp và say mê.
Tôn Yên cảm nhận được tất cả sự cuồng nhiệt và khao khát trong nụ hôn của Phó Nhậm Hiên, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác áp lực đang bủa vây lấy mình.
Khi nụ hôn kéo dài, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc đó.
Những tiếng vỗ tay, tiếng hò reo từ đám đông xung quanh dường như trở thành những âm thanh mờ nhạt, không còn là điều quan trọng. Tôn Yên để cho bản thân chìm đắm trong nụ hôn, nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho một cuộc hành trình đầy thử thách và mạo hiểm.
Khi họ tách ra, ánh mắt Phó Nhậm Hiên vẫn sáng rực, lấp lánh niềm vui và tự hào. Tôn Yên cảm thấy như có một lời hứa trong ánh mắt ấy, nhưng cũng là một dấu hỏi lớn cho tương lai. Cô không biết liệu tình yêu này sẽ dẫn họ đến đâu, nhưng cô quyết tâm phải đối mặt với tất cả, dù có như thế nào đi chăng nữa.
Tôn Yên bước xuống bậc thang, mỗi bước đi đều mang theo một cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Khi cô tiến ra giữa ánh mắt chúc phúc của mọi người, Tôn Nghiên ngay lập tức khoác tay ông nội Tôn, đi về phía cô với một nụ cười tươi tắn, đầy vẻ vui vẻ giả tạo.
"Chúc mừng chị! Hôm nay trông chị thật xinh đẹp!" Tôn Nghiên nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự châm chọc, khiến Tôn Yên không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tôn Nghiên như một sự thách thức, như thể muốn thể hiện rằng cô ta vẫn đứng trên Tôn Yên, dù chỉ một khoảnh khắc trong lễ cưới.
Ông nội Tôn mỉm cười với Tôn Nghiên, nhưng ông ngoại Tư lại nheo mắt nhìn cô ta, vẻ mặt không mấy hài lòng.
Ông ngoại Tư luôn có một cái nhìn khắt khe về Tôn Nghiên, ông không thích cô cháu nuôi của Tôn gia, cảm thấy cô ta quá kiêu ngạo và tham vọng. Ông đã từng nhiều lần cảnh báo về sự tiềm ẩn trong tính cách của cô ta, và giờ đây, ông không ngừng thầm lo lắng cho Tôn Yên.
"Tiểu Yên, con ổn chứ?" Ông ngoại Tư quay sang hỏi Tôn Yên, ánh mắt đầy lo lắng.
Ông muốn đảm bảo rằng Tôn Yên không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Tôn Nghiên. Tôn Yên gật đầu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một nỗi căng thẳng, như thể một sợi dây đàn đang bị kéo căng.
"Con rất ổn, cảm ơn ông!"
Tôn Yên đáp lại, cố gắng giữ một nụ cười trên môi, dù trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn. Cô không muốn để cho Tôn Nghiên có cơ hội nào để hạ thấp mình, nhưng lại không muốn tạo ra không khí căng thẳng giữa mọi người.
Tôn Nghiên tiếp tục nóiL "Chị thật sự xứng đáng với anh Hiên, hai người đẹp đôi quá! Em luôn mơ về một ngày như thế này."
Câu nói của Tôn Nghiên khiến Tôn Yên cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên. Cô ta đang cố tình giả vờ thân thiện, trong khi thật sự có những toan tính khác trong lòng.
Tôn Yên cố gắng kiềm chế cảm xúc, quyết định không phản ứng thái quá. Cô biết rằng mình cần phải giữ vững lập trường và không để cho Tôn Nghiên có cơ hội nào để bôi nhọ hình ảnh của mình.
Mọi thứ đang diễn ra xung quanh như một vở kịch, và Tôn Yên cảm thấy như mình đang ở giữa tâm điểm của những sự kiện này, nơi mà mọi hành động đều có thể bị đánh giá.
"Cảm ơn em." Tôn Yên trả lời, giọng nói nhẹ nhàng.
Tôn Yên quay lại nhìn ông ngoại Tư, cảm nhận sự ủng hộ từ ánh mắt ông. Trong một giây, cô tự nhủ rằng mình sẽ không để cho Tôn Nghiên ảnh hưởng đến cuộc đời mình thêm nữa.
Lễ cưới đang diễn ra một cách tốt đẹp, Tôn Yên quyết tâm sẽ chiến đấu cho hạnh phúc của mình, không chỉ trong ngày hôm nay mà còn trong những ngày tới.
Phó Nhậm Hiên đột nhiên trở nên kỳ lạ, sự thay đổi trong thái độ của hắn khiến Tôn Yên cảm thấy bất ngờ. Hắn bước đến bên cô, ôm lấy eo cô từ phía sau, ánh mắt như đang lườm những người xung quanh, khiến không khí trở nên căng thẳng hơn.
Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên: "Ở đây có nhiều người quá, về thôi, Yên Yên."
Tôn Yên cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Phó Nhậm Hiên, có điều gì đó bất ổn trong cách hắn nhìn mọi người. Hắn không chỉ muốn rời khỏi nơi này mà còn muốn bảo vệ cô khỏi những ánh mắt soi mói.
Cảm giác an toàn từ cái ôm của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên bớt lo lắng, nhưng cũng khiến cô không khỏi thắc mắc về điều gì đang diễn ra trong đầu hắn.
"Nhưng buổi lễ vẫn chưa kết thúc.."
Tôn Yên lấp bấp, cảm thấy không thoải mái khi phải rời đi ngay lúc này. Cô không muốn bị coi là người bất lịch sự, có vẻ như việc bỏ đi giữa chừng sẽ khiến mọi người cảm thấy khó xử.
Phó Nhậm Hiên quay sang nhìn Tôn Yên: "Không sao, em không cần phải lo lắng về điều đó. Anh chỉ muốn có em bên cạnh, không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì làm em không vui."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu có phần ẩn chứa sự dịu dàng.
Dù có chút ngần ngại, nhưng Tôn Yên nhận ra rằng Phó Nhậm Hiên đang lo lắng cho cô. Hắn không chỉ là chồng của cô mà còn là người bảo vệ, điều đó khiến trái tim cô ấm áp hơn.
Tôn Yên nhìn quanh, thấy những ánh mắt đang dõi theo họ, đặc biệt là ánh mắt của Tôn Nghiên, khiến lòng cô càng thêm bứt rứt.
"Được rồi, chúng ta có thể về."
Tôn Yên đồng ý, nhẹ nhàng gật đầu. Một phần trong cô cảm thấy vui mừng vì được Phó Nhậm Hiên bảo vệ, nhưng một phần lại lo lắng cho hình ảnh của mình trong mắt mọi người.
Phó Nhậm Hiên nắm chặt tay Tôn Yên, dẫn cô rời khỏi không gian ồn ào và rối ren của buổi lễ.
Khi họ bước ra ngoài, Tôn Yên cảm nhận được sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Không khí bên ngoài trong lành hơn, cô cảm thấy như mọi áp lực, mọi ánh mắt đổ dồn đã lùi xa.
Phó Nhậm Hiên mở cửa xe cho Tôn Yên, ánh mắt hắn vẫn đầy sự lo lắng nhưng cũng không kém phần bảo vệ. Khi Tôn Yên ngồi vào xe, hắn theo sau và đóng cửa lại, tạo nên một cảm giác kín đáo, riêng tư giữa họ.
"Em có muốn dừng lại ở đâu trước khi về nhà không?"
Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói ấm áp, như một sự dịu dàng dành riêng cho Tôn Yên. Tôn Yên mỉm cười, cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ hắn.
"Em chỉ muốn về nhà thôi."
Tôn Yên trả lời, trong lòng tràn ngập sự an tâm khi ở bên cạnh Phó Nhậm Hiên. Cô biết rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua, và cô sẽ không còn phải đối mặt với những thử thách một mình nữa.