Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 71: Hôn lễ (phần 5)

Tiếng nói vang lên trong đầu Tôn Yên khiến cô sững người, không biết thực tại và quá khứ đang đan xen vào nhau như thế nào.

Đó là giọng nói của chính Tôn Yên, nhưng chứa đựng sự tuyệt vọng và đau khổ tột cùng. Lời thì thầm bi thương như tiếng vọng từ một kí ức xa xăm:

"Mình là... nhân vật phản diện... tại sao... hắn ta... làm nhục mình... không thể có con được... gϊếŧ Tôn Nghiên... phải hành hạ cô ta... mình muốn... về nhà..."

Những từ ngữ ấy vang lên rõ ràng, gợi lên một nỗi ám ảnh và tủi nhục sâu sắc.

Cơn đau đầu ngày càng dữ dội, như muốn nghiền nát từng suy nghĩ của Tôn Yên.

Đôi tay Tôn Yên run rẩy ôm lấy đầu, cố gắng xua đi tiếng nói ấy, nhưng giọng nói dường như càng lúc càng mạnh mẽ, như một lời nhắc nhở của chính cô từ quá khứ, từ một đời sống khác mà cô đã lãng quên.

Tôn Yên nhớ lại, ký ức dần hiện rõ hơn: Cuộc sống của một người từng bị ghẻ lạnh, từng đau khổ trong tình yêu và tuyệt vọng đến mức muốn trả thù. Trong những mảnh kí ức ấy, cô dường như không còn là Tôn Yên của hiện tại, mà là một phiên bản khác đầy hận thù và đổ vỡ.

Nhân vật phản diện?

Phải chăng cuộc đời này không phải là do Tôn Yên tự lựa chọn, mà là một vai diễn mà cô bị ép phải gánh vác?

Tôn Nghiên... cái tên ấy vang lên trong đầu Tôn Yên, làm sống dậy một cảm giác phức tạp khó tả. Là em gái nuôi của cô, nhưng trong những ký ức mơ hồ, Tôn Nghiên lại như một người mà cô từng có ý định hãm hại, từng muốn trả thù.

Nhưng tại sao? Tại sao trong hiện tại Tôn Yên lại yêu thương và bảo vệ Tôn Nghiên, trong khi một phần sâu thẳm bên trong lại tồn tại thứ cảm giác oán hận này?

Rồi đến Phó Nhậm Hiên. Hắn là ai trong cuộc đời Tôn Yên? Là người yêu, hay là người đã dày vò cô, đã bắt cô sống trong những tháng ngày mệt mỏi đến mức muốn trốn chạy?

Cảm giác về sự chiếm hữu mãnh liệt của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên vừa yêu, vừa thấy bản thân bị bóp nghẹt không thể vùng vẫy thoát ra. Có phải vì hắn, mà cô không thể có được một cuộc sống tự do, thậm chí không thể có một gia đình thực sự?

Tôn Yên cảm thấy cơ thể như đông cứng lại, hơi thở nặng nề. Cô chợt nhận ra mình đã không hoàn toàn hiểu rõ thế giới này, cũng như vai trò thật sự của mình trong nó.

Giọng nói ấy, sự hận thù và đau khổ vẫn vang lên, như một lời nhắc nhở rằng cô không chỉ là Tôn Yên vô tư và dịu dàng của hiện tại, mà còn là một người đã chịu đựng và muốn trả thù trong quá khứ.

Trái tim Tôn Yên đập mạnh, vừa lo sợ, vừa ngổn ngang hàng loạt câu hỏi. Phải chăng những cảm giác xa lạ mà cô vẫn mơ hồ nhận ra bấy lâu nay không chỉ là tưởng tượng, mà là ký ức từ một thời xa xưa, một thời mà cô đã lãng quên đi?

Tôn Yên nhìn bàn tay mình run rẩy trong gương, như thể nó không còn thuộc về cô nữa. Ánh mắt cô đờ đẫn, trống rỗng, giống như đang bị dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình nào đó.

Tôn Yên như bị thôi miên, những suy nghĩ xáo trộn và mơ hồ về giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ kia vẫn vang vọng trong đầu, kéo cô chìm sâu vào cơn mê muội.

Dưới tác động ấy, Tôn Yên với tay lấy vỉ thuốc tránh thai trong chiếc hộp trang sức, mắt vẫn dán vào viên thuốc như thể có một sức hút không thể cưỡng lại. Cô từ từ nhặt lấy một viên và đưa lên miệng, nuốt xuống một cách vô thức, chẳng cần suy nghĩ thêm.

Động tác của Tôn Yên vừa bình thản, vừa cứng nhắc, như một phản xạ đã quá quen thuộc.

Sau khi uống xong, Tôn Yên lặng lẽ đặt vỉ thuốc trở lại vào hộp trang sức và giấu nó trong ngăn kéo, cẩn thận khép lại như chưa từng chạm đến. Ngay khi hoàn thành hành động đó, cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chợt nhận ra điều mình vừa làm.

Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng, tâm trí Tôn Yên trở nên hỗn loạn khi nhớ lại lý do mình cất giấu vỉ thuốc này và tại sao cô phải lén lút uống nó như một thói quen mà bản thân không còn nhận thức.

Hàng loạt câu hỏi xông tới, dội lên trong đầu Tôn Yên như sóng vỗ bờ.

Có phải Phó Nhậm Hiên đã khiến Tôn Yên uống thuốc? Hay cô đã tự nguyện uống nó từ trước, từ một cuộc đời mà cô dường như không nhớ rõ? Tại sao bản năng trong cô lại thôi thúc làm điều này mà không đắn đo, như thể đã quá quen thuộc?

Đôi mắt Tôn Yên nhìn trừng trừng vào chính mình trong gương, lấp lánh chút bối rối và hoang mang. Sâu trong đáy mắt là sự sợ hãi khi phải đối diện với những mảnh ký ức đầy rối ren, sự thật dần hé lộ mà cô chưa sẵn sàng để chấp nhận. Cô cảm thấy mình như một con rối, bị giật dây và điều khiển, gánh trên vai vai trò mà cô không mong muốn.

Vừa cảm thấy xa lạ, vừa cảm thấy quen thuộc, Tôn Yên không biết mình nên làm gì tiếp theo. Rồi hình ảnh của Phó Nhậm Hiên hiện lên trong đầu, làm cô vừa cảm thấy bất an, vừa thấy bản thân bị trói buộc không thể thoát ra.

Trong lòng Tôn Yên là một mớ cảm xúc lẫn lộn giữa sự yêu thương, sự chiếm hữu, sự giằng xé của chính mình.

Phó Nhậm Hiên đứng ở dưới tầng một lúc lâu, cảm giác sốt ruột và bực bội ngày càng gia tăng. Thời gian trôi qua từng phút, nhưng Tôn Yên vẫn chưa xuất hiện.

Sự chậm trễ này khiến Phó Nhậm Hiên không khỏi khó chịu, ánh mắt hắn tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn. Cuối cùng, không thể chờ đợi thêm nữa, hắn bước nhanh lên tầng, tiến về phía phòng của Tôn Yên.

Khi đến trước cửa, Phó Nhậm Hiên không gõ cửa mà thẳng tay mở ra, hành động đầy dứt khoát như thể khẳng định quyền lực tuyệt đối của mình đối với Tôn Yên.

Tiếng cửa bật mở đột ngột làm Tôn Yên giật mình, quay lại nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt đầy bất ngờ và lo lắng.

Nhìn thấy gương mặt hơi nhợt nhạt và biểu cảm bối rối của Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên nheo mắt, ánh nhìn sắc bén dò xét, như muốn tìm hiểu xem điều gì đã khiến cô chậm trễ đến vậy.

Phó Nhậm Hiên bước vào phòng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tôn Yên, một tay đặt trên khung cửa, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo chút lạnh lùng: "Tại sao em còn chưa chuẩn bị xong?"

Tôn Yên bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên. Trong đầu cô vẫn còn vang vọng những lời nói kỳ lạ ban nãy, cùng cảm giác bất an từ hành động vô thức khi uống viên thuốc. Trước sự áp lực của ánh mắt sắc bén ấy, cô không thể giấu được vẻ bối rối, cả cơ thể như cứng lại, không thể tìm ra lời nào để biện minh.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên hồi lâu, dường như nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cô. Đôi mắt hắn lóe lên một tia nghi ngờ, tiến đến gần cô thêm một bước, giọng nói dịu lại nhưng vẫn mang nét sắc bén:

"Có chuyện gì à, Yên Yên? Em đang che giấu điều gì sao?"

Ánh mắt đầy dò xét của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên càng thêm bất an. Nhưng ngay lúc này, cô hiểu rằng có những điều không thể để hắn biết. Cô cố nén lại sự rối loạn trong lòng, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi ngước lên, nở một nụ cười nhạt:

"Không có gì đâu. Em chỉ.. có chút mệt thôi."

Lời nói của Tôn Yên tuy bình thản, nhưng không qua nổi đôi mắt tinh tường của Phó Nhậm Hiên. Hắn khẽ nhíu mày, không tin tưởng hoàn toàn lời cô nói, nhưng cũng không truy hỏi thêm. Một tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cằm cô, nâng mặt cô lên để nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta, Yên Yên. Anh không muốn em giấu anh điều gì cả. Hiểu không?"

Dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng ý tứ chiếm hữu trong đó rõ ràng không thể nhầm lẫn. Phó Nhậm Hiên muốn Tôn Yên hoàn toàn là của hắn, cả thể xác lẫn tâm hồn, không để lại bất cứ kẽ hở nào.

Trong phút giây đó, Tôn Yên chỉ có thể gật đầu, cố gắng dằn lòng nỗi hoang mang đang trào dâng trong tâm trí, tự nhắc nhở mình giữ kín những điều đang dần thức tỉnh trong ký ức.

Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Tôn Yên, vẻ yếu ớt và bối rối của cô dường như chỉ khiến hắn càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và muốn chiếm hữu.

Phó Nhậm Hiên không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng mình. Không nói một lời, hắn cúi xuống, mạnh mẽ áp môi mình vào đôi môi mềm mại của Tôn Yên, chiếm lấy hơi thở yếu ớt và nụ hôn dịu dàng mà đầy gượng ép của cô.

Tôn Yên giật mình, cơ thể phản xạ tự nhiên đẩy hắn ra, nhưng Phó Nhậm Hiên nhanh hơn. Bàn tay to lớn và chắc chắn của hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, ấn mạnh lên trên đỉnh đầu, giam giữ cô trong vòng tay của hắn.

Phó Nhậm Hiên áp sát Tôn Yên vào tường, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn truyền qua người mình.

Môi Phó Nhậm Hiên tiếp tục hôn sâu, đòi hỏi và mãnh liệt, như muốn khắc ghi dấu ấn của mình lên Tôn Yên một cách không thể xóa nhòa.

Tôn Yên vùng vẫy, nhưng sức lực của cô không thể nào chống lại nổi sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên nhận thấy sự chống cự yếu ớt của Tôn Yên, ánh mắt càng trở nên đáng sợ hơn. Hắn muốn cô hiểu rằng cô là của hắn, là người mà hắn sẽ không bao giờ để mất. Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai cô, trầm thấp và đầy sự chiếm hữu:

"Em là của anh, Yên Yên. Dù em có muốn hay không, anh sẽ không bao giờ để em trốn thoát khỏi anh đâu."

Lời nói của Phó Nhậm Hiên như một sự khẳng định tuyệt đối, đầy sự chiếm hữu, không cho Tôn Yên bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Trong vòng tay hắn, Tôn Yên cảm nhận rõ sự bất lực của mình, vừa sợ hãi, vừa có chút yếu lòng khi nhìn thấy quyết tâm mãnh liệt trong đôi mắt của hắn.