Phó Nhậm Hiên vẫn ôm chặt Tôn Yên trong vòng tay mình, không hề có ý định buông ra.
Cả không gian ngập tràn ánh sáng mềm mại của hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng ấy phản chiếu qua khung cửa sổ lớn trong phòng, phủ lên đôi tình nhân một sắc cam ấm áp như bao bọc lấy họ, khiến mọi thứ trở nên êm đềm và bình yên đến lạ thường.
Nhìn gương mặt dịu dàng mà mệt mỏi của Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên không khỏi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái. Nụ hôn ấy như một lời gọi cô thức dậy, nhưng cũng tràn đầy yêu thương và sự kiên nhẫn.
"Yên Yên, đến giờ rồi." Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, giọng nói trầm ấm như thể hòa quyện với cả không gian tĩnh lặng: "Hôm nay là ngày chúng ta tổ chức hôn lễ, em dậy đi nào."
Tôn Yên khẽ nhăn mặt, lười biếng lắc đầu, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi: "Không muốn... em còn đau quá."
Tôn Yên vùi mặt vào lòng Phó Nhậm Hiên, đôi mắt vẫn nhắm chặt, tận hưởng chút ấm áp cuối cùng trước khi phải đối diện với một ngày trọng đại. Cơn đau âm ỉ từ cơ thể như một lời nhắc nhở về những dư âm vừa qua.
Phó Nhậm Hiên cười nhẹ, ánh mắt trở nên mềm mại. Phó Nhậm Hiên đưa tay vuốt ve mái tóc mềm của Tôn Yên, giọng nói dịu dàng: "Ngoan nào, một chút nữa thôi, rồi anh sẽ giúp em chuẩn bị."
Đôi tay Phó Nhậm Hiên dần trượt xuống, nhẹ nhàng xoa dịu những chỗ mà hắn biết chắc Tôn Yên còn nhức mỏi, như muốn bù đắp cho sự chiếm hữu đầy mãnh liệt của mình vào ban nãy.
Tôn Yên khẽ rùng mình, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Phó Nhậm Hiên, cơ thể như được xoa dịu đi phần nào. Dù có muốn nằm lại, lòng cô cũng cảm thấy bất giác mềm nhũn dưới sự chăm sóc nhẹ nhàng hiếm có của hắn. Cô chậm rãi mở mắt, đôi mắt còn ngái ngủ nhìn lên hắn, mỉm cười mơ màng.
"Anh lúc nào cũng khiến em không thể trốn thoát.." Tôn Yên khẽ trách móc, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tình cảm.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống hôn lên trán cô một lần nữa, ánh mắt như muốn chiếm trọn Tôn Yên: "Em mãi mãi là của anh, Yên Yên. Và hôm nay, anh sẽ để cả thế giới chứng kiến điều đó."
Phó Nhậm Hiên ôm lấy Tôn Yên một cách nhẹ nhàng, bế cô lên khỏi giường và bước vào phòng tắm. Hơi ấm của hắn bao quanh cô, làm dịu đi phần nào cơn nhức mỏi còn lại trên cơ thể.
Tôn Yên mơ màng ngả đầu vào vai Phó Nhậm Hiên, không hề phản kháng. Hắn khẽ vuốt ve tóc cô, động tác dịu dàng nhưng toát lên sự chiếm hữu sâu sắc.
Sau khi đặt Tôn Yên xuống ghế trong phòng tắm, Phó Nhậm Hiên không vội rời đi mà nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy tình cảm nhưng cũng ẩn chứa nét kiên định. Hắn cẩn thận lấy chăn quấn quanh người Tôn Yên, giữ cho cô được ấm áp trong sự bao bọc của hắn.
Rồi Phó Nhậm Hiên đứng thẳng người dậy, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi cô một giây nào. Khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen lịch lãm, Phó Nhậm Hiên càng toát ra vẻ đẹp bí ẩn, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.
Phó Nhậm Hiên khẽ cúi người xuống, hôn lên trán Tôn Yên một lần cuối, rồi mới quay người rời khỏi phòng, để lại cô một mình.
Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, Tôn Yên ngồi ôm lấy chiếc chăn quấn quanh mình, lặng lẽ nhìn về phía cửa phòng vừa khép lại. Trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp từ sự dịu dàng xen lẫn chiếm hữu của hắn.
Nhớ lại ánh mắt sâu thẳm của Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên không khỏi cảm thấy có chút bối rối và mơ hồ.
Tôn Yên lặng lẽ ngồi thẫn thờ trên giường, suy nghĩ miên man. Dưới lớp chăn mềm, cơ thể cô vẫn còn in dấu vết của Phó Nhậm Hiên, vừa dịu dàng, vừa cuồng nhiệt, đầy dấu ấn của một người đàn ông không muốn cô rời xa dù chỉ một giây phút nào.
Tâm trí Tôn Yên tràn ngập những hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, những cử chỉ yêu thương nhưng đầy chiếm hữu khiến cô không khỏi rùng mình.
Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén ngay khi nhìn thấy bà quản gia Lưu đang đứng chờ ở hành lang.
Dưới ánh sáng mờ ảo của chiều tà, bộ sơ mi đen càng làm nổi bật vẻ đẹp bí ẩn và quyền lực của Phó Nhậm Hiên. Không cần bất kỳ lời giải thích dư thừa nào, hắn chỉ dừng lại một chút rồi ra lệnh ngắn gọn:
"Giúp cô ấy chuẩn bị chu đáo, tôi sẽ tự lái xe đưa cô ấy đến lễ đường."
Bà Lưu cung kính cúi đầu, đáp lời ngay lập tức: "Vâng, thưa thiếu gia."
Khi Phó Nhậm Hiên quay đi, nét mặt thoáng qua một tia dịu dàng mà chỉ có khi nghĩ đến Tôn Yên. Mặc dù hắn luôn muốn cô phải nghe lời và thuộc về mình, nhưng hôm nay – ngày cưới của hai người – hắn muốn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho cô, từ lúc đưa cô đến lễ đường cho đến khi chính thức trở thành người chồng hợp pháp của cô trước toàn thế giới.
Sau đó, bà Lưu bước vào phòng, nhẹ nhàng chạm vào vai Tôn Yên, đánh thức cô khỏi những suy tư ngổn ngang.
Nhìn gương mặt lơ đễnh và ánh mắt có phần ngẩn ngơ của Tôn Yên, bà Lưu không khỏi nở một nụ cười dịu dàng, mang theo chút tình cảm trìu mến.
"Thiếu phu nhân, để tôi giúp cô chuẩn bị."
Bà nhẹ nhàng nói, khẽ đưa tay lấy ra chiếc váy cưới tinh khôi mà Phó Nhậm Hiên đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Chiếc váy trắng lộng lẫy, được thiết kế riêng với những chi tiết tinh xảo, tựa như những đóa hoa trắng muốt nở rộ, thể hiện sự quý phái và tinh tế mà Phó Nhậm Hiên muốn dành riêng cho Tôn Yên.
Tôn Yên nhìn chiếc váy cưới trước mặt, tâm trí mơ hồ nhưng không khỏi xúc động. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc lẫn lộn, có cả niềm vui, sự hồi hộp và chút gì đó lo lắng.
Nhưng hơn hết, hình ảnh của Phó Nhậm Hiên vẫn không ngừng quẩn quanh trong suy nghĩ, khiến Tôn Yên vừa thấy ấm áp nhưng cũng không khỏi bối rối.
Khoác lên chiếc váy cưới, Tôn Yên chuẩn bị tiến đến ngày trọng đại của mình, không còn con đường lùi. Hôm nay, cô sẽ bước vào lễ đường, chính thức trở thành vợ của Phó Nhậm Hiên, một người vừa yêu cô say đắm, vừa mang trong mình sự chiếm hữu không rời.
Tôn Yên ngồi lặng lẽ trước bàn trang điểm, trong căn phòng giờ chỉ còn lại mình cô sau khi bà quản gia Lưu cúi đầu bước ra.
Ánh sáng từ ngọn đèn ấm áp soi rọi gương mặt Tôn Yên, phản chiếu vẻ đẹp trong sáng mà có chút đượm buồn.
Trong không gian yên tĩnh, sự mơ hồ từ nỗi bất an nào đó khiến Tôn Yên cảm thấy có gì đó không ổn.
Như một phản xạ, Tôn Yên đưa tay mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ nhắn mà cô chưa từng để ý đến trước đây. Đôi mắt cô sáng lên chút tò mò pha lẫn cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi nhìn thấy chiếc hộp.
Tay Tôn Yên run nhẹ khi mở ra, để lộ một hàng vỉ thuốc, có một vài viên đã được uống.
Tại sao mình lại uống những viên thuốc này?
Cảm giác quen thuộc lạ thường khiến Tôn Yên không khỏi cảm thấy có điều gì đó mà cô đã lãng quên, một điều gì đó cô chưa từng nghĩ đến.
Đột nhiên, cơn đau đầu ập đến như một lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua tâm trí, khiến Tôn Yên khẽ nhíu mày, đưa tay ôm đầu. Những ký ức rời rạc thoáng hiện trong đầu cô, mơ hồ nhưng từng chút từng chút một rõ ràng hơn. Hình ảnh của Phó Nhậm Hiên hiện lên, cùng những ký ức về những đêm dài quấn quýt bên nhau, rồi hình ảnh cô uống những viên thuốc ấy một cách mơ hồ như thể đã quen với việc này.
Thuốc tránh thai?
Từ ngữ ấy vang lên trong tâm trí Tôn Yên như một lời nhắc nhở đầy chấn động. Cô nhìn chằm chằm vào vỉ thuốc trong hộp, tim đập loạn nhịp khi dần hiểu ra sự thật.
Tại sao Tôn Yên lại uống thuốc tránh thai?
Là Tôn Yên tự nguyện, hay.. đó là ý của Phó Nhậm Hiên?
Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu khiến Tôn Yên vừa hoang mang vừa bối rối.
Tại sao Phó Nhậm Hiên lại muốn Tôn Yên uống những viên thuốc này mà không hề nói gì với cô?
Tôn Yên bắt đầu cảm thấy sợ hãi và ngờ vực về ý định thực sự của Phó Nhậm Hiên. Dù hắn luôn dịu dàng và quan tâm, nhưng cũng có những khoảnh khắc cô cảm thấy mình chỉ như một món đồ trong tay hắn, bị kiểm soát mà không có sự lựa chọn nào.
Tôn Yên hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng sự bàng hoàng vẫn còn in sâu trong ánh mắt cô, một mảnh nhỏ của sự nghi ngờ đã được gieo vào tâm trí. Liệu những gì cô đã cảm nhận bấy lâu nay có phải là tình yêu chân thành, hay là sự chiếm hữu không thể chống cự?