Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 69: Hôn lễ (phần 4)

Phó Nhậm Hiên đột nhiên bế Tôn Yên lên, cô hoảng loạn hỏi: "Anh định đưa em đi đâu vậy? Thả em xuống ngay!"

Nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên đột nhiên trở nên đáng sợ, khiến Tôn Yên run rẩy trong lòng.

Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ im lặng, đôi môi mím chặt như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Tôn Yên cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, trái tim cô đập nhanh hơn khi Phó Nhậm Hiên đi thẳng lên phòng ngủ.

"Phó Nhậm Hiên!"

Tôn Yên kêu lên, giọng có chút sợ hãi, nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không phản ứng, chỉ tiếp tục bước đi như thể đã quyết định điều gì đó.

Phó Nhậm Hiên đóng sầm cửa lại, âm thanh vang lên như một tiếng sét giữa trời quang.

Tôn Yên hốt hoảng, cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng.

"Anh đang làm gì vậy? Mở cửa ra!"

Tôn Yên kêu lên, giọng run rẩy, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ đáng sợ.

"Phó Nhậm Hiên, em không thích điều này!"

Tôn Yên cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề, trái tim cô đập thình thịch. Cô lùi lại một bước, tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên như một chiếc lưới vô hình, khiến cô không thể thoát ra.

"Anh không được làm như vậy! Em muốn ra ngoài!"

Tôn Yên nói, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự hoảng loạn trong lòng.

Phó Nhậm Hiên cởi hai cúc áo sơ mi đen của mình ra, để lộ phần ngực rắn chắc bên trong. Hắn nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy mãnh liệt, như một con hổ vồ mồi.

"Yên Yên."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm thấp và đầy quyến rũ. Rồi hắn lao tới, hôn Tôn Yên với một sức mạnh không thể cưỡng lại, đôi môi hắn chiếm lấy cô như thể muốn khẳng định quyền sở hữu.

Tôn Yên ngỡ ngàng, cảm giác như tim mình muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cảm xúc lẫn lộn giữa sợ hãi và khao khát dâng trào, khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.

Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng rực, hòa quyện với sự cuồng nhiệt trong nụ hôn, khiến Tôn Yên không thể kháng cự.

Tôn Yên ngỡ ngàng, cảm giác như tim mình muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cảm xúc lẫn lộn giữa sợ hãi và khao khát dâng trào, khiến Tôn Yên không biết phải phản ứng thế nào. Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng rực, hòa quyện với sự cuồng nhiệt trong nụ hôn, khiến cô không thể kháng cự.

Khi Phó Nhậm Hiên thả cô ra, Tôn Yên vẫn chưa hoàn hồn, mắt mở lớn nhìn hắn, vừa hoảng sợ vừa bất ngờ trước hành động mạnh mẽ này.

"Phó Nhậm Hiên, anh..."

Tôn Yên không biết nói gì, chỉ biết thở hổn hển, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại Phó Nhậm Hiên và cô trong khoảnh khắc này.

"Giúp anh một chút nhé?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói đầy dụ hoặc.

Tôn Yên chưa kịp phản ứng hay hỏi thêm thì đã bị Phó Nhậm Hiên áp sát vào tường, đôi môi hắn tìm đến môi cô, hôn lấy hôn để.

Làn môi của Phó Nhậm Hiên nóng bỏng, như thiêu đốt mọi suy nghĩ trong đầu Tôn Yên.

Ban đầu, Tôn Yên hoảng loạn và muốn đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng rồi cảm giác ấy biến mất, thay vào đó là sự khao khát trỗi dậy. Cô không còn kháng cự nữa mà dần dần vòng tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần hơn, như muốn hòa mình vào trong vòng tay mạnh mẽ của hắn.

Ánh mắt Tôn Yên lấp lánh, những suy nghĩ mâu thuẫn hòa quyện trong khoảnh khắc ngọt ngào này. Cô cảm nhận được sự chiếm hữu từ Phó Nhậm Hiên, nhưng lại không thể phủ nhận rằng cô cũng muốn chìm đắm trong cảm giác ấy.

Hơi thở của họ hòa quyện, tạo nên một không khí đầy ngột ngạt nhưng cũng tràn đầy đam mê.

Nụ hôn mãnh liệt khiến Tôn Yên cảm thấy rã rời, như thể bị cuốn vào đáy biển sâu thẳm. Cô chỉ biết mình phải cố gắng hít thở không khí, nhưng hơi thở của hắn, nụ hôn nóng bỏng ấy khiến cô khó thở, trái tim đập loạn nhịp trong l*иg ngực.

Mọi thứ xung quanh dường như mờ mịt, chỉ còn lại âm thanh của những nhịp đập, tiếng thở hổn hển và hơi ấm từ cơ thể hắn. Tôn Yên không thể cưỡng lại, càng muốn rời khỏi nụ hôn ấy, nhưng Phó Nhậm Hiên không buông cô ra, đôi tay hắn giữ chặt lấy cô như thể không muốn mất đi.

Tôn Yên cảm giác như đang chìm sâu hơn vào sự cuốn hút của Phó Nhậm Hiên, mọi lý trí đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Dù cho lý trí mách bảo Tôn Yên rằng đây không phải là điều đúng đắn, nhưng cơ thể lại phản bội, đáp lại từng nụ hôn, từng cái siết chặt của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên cảm thấy mình như đang ở giữa một cơn sóng dữ, không thể thoát ra, mà chỉ biết để mặc cho cảm xúc dẫn dắt mình.

Bên trong phòng ngủ, Phó Nhậm Hiên đặt Tôn Yên lên bàn làm việc của mình, chiếc bàn cao khiến hai chân cô đung đưa qua lại ở không trung, tạo nên một hình ảnh vừa ngọt ngào vừa gợi cảm.

Phó Nhậm Hiên chăm chú nhìn gương mặt ửng đỏ của Tôn Yên, đôi mắt híp lại đầy nước mắt, khiến hắn cảm thấy như đang bị mê hoặc.

Hơi thở của Tôn Yên, nhẹ nhàng và gấp gáp, như từng nhịp đập của trái tim, khiến Phó Nhậm Hiên cảm thấy lâng lâng như say rượu. Cảm giác này khiến hắn muốn gần gũi cô hơn, muốn đắm chìm trong cái cảm giác nóng bỏng và ngọt ngào ấy.

"Yên Yên."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm ấm, đầy sự chiếm hữu. Hắn tiến lại gần hơn, không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở và nhịp tim của cả hai.

Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tôn Yên, cảm nhận sự mềm mại của làn da, và rồi, hắn hạ thấp người xuống, áp môi mình vào môi cô một lần nữa, không muốn rời xa.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ trong thế giới riêng, nơi mà những ranh giới và lo lắng đều không còn tồn tại.

Phó Nhậm Hiên hôn lên má Tôn Yên, từng nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc bên cô.

Phó Nhậm Hiên hôn lên vành tai Tôn Yên, hơi thở nóng rực của hắn khiến cô rùng mình, đôi chân cô vẫn đung đưa nhẹ nhàng ở không trung.

"Yên Yên của anh." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy tình cảm. Mỗi từ hắn nói ra như một lời hứa, một sự chiếm hữu mạnh mẽ: "Em sẽ mãi mãi là của anh."

Ánh mắt Phó Nhậm Hiên rực sáng khi nhìn vào mắt Tôn Yên, như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

Phó Nhậm Hiên không chỉ muốn Tôn Yên ở bên cạnh, mà còn muốn cô thuộc về hắn, không ai khác. Hắn gần như không thể kiềm chế được, cảm giác như cả thế giới này đều ngừng lại chỉ để dành riêng cho hai người họ.

Tôn Yên cảm nhận được sự mãnh liệt trong ánh mắt và hành động của Phó Nhậm Hiên.

Sự chiếm hữu ấy khiến Tôn Yên vừa cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó cũng mang đến cho cô một cảm giác an toàn, như thể dù có chuyện gì xảy ra, Phó Nhậm Hiên sẽ luôn ở đó, không bao giờ buông tay.

Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, ánh mắt tràn đầy khao khát và sự bất lực.

"Tại sao em lại khiến anh không thể tự chủ được như vậy?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói trầm thấp, có chút trách móc nhưng cũng đầy tha thiết.

Tôn Yên cảm thấy tim mình đập mạnh, những từ ngữ của Phó Nhậm Hiên như một luồng điện chạy dọc cơ thể cô.

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần như không còn, hơi thở của hắn nóng rực như lửa.

"Mỗi lần anh nhìn thấy em, anh chỉ muốn tiến lại gần, muốn giữ em lại. Nhưng em...em lại khiến anh cảm thấy như mình không còn kiểm soát được bản thân."

Phó Nhậm Hiên hôn lên trán Tôn Yên, từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp, như muốn xoa dịu mọi lo lắng trong lòng cô.

"Hãy cho anh biết, Yên Yên, em muốn gì? Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua tất cả. Nhưng anh cần em ở đây, bên cạnh anh."

Tôn Yên cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Phó Nhậm Hiên. Cảm xúc trào dâng trong cô, vừa lo lắng vừa hạnh phúc, khiến cô không biết phải nói gì. Mọi thứ xung quanh dường như nhòa đi, chỉ còn lại sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, như một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau hơn.

Phó Nhậm Hiên gần như bị điên cuồng bởi sự quyến rũ không thể cưỡng lại từ Tôn Yên.

Đôi mắt Phó Nhậm Hiên ánh lên vẻ điên dại, miệng nở nụ cười đầy bí ẩn khi nhìn vào gương mặt ửng đỏ của Tôn Yên.

"À... Yên Yên." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm thấp như ma thuật: "Đúng rồi, em không cần làm gì cả..."

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần như không còn: "Kể cả khi em đang ngủ, chẳng cần làm gì... cũng khiến anh không chịu nổi."

Phó Nhậm Hiên dừng lại, nụ cười của hắn mang theo một chút gì đó đáng sợ, nhưng cũng đầy khát khao.

"Từng hơi thở của em, từng cử chỉ nhỏ nhất đều khiến anh cảm thấy như bị thôi miên." Phó Nhậm Hiên nói, đôi mắt hắn như thiêu đốt, rọi vào tâm hồn Tôn Yên: "Em không biết mình quyến rũ anh đến mức nào đâu. Anh chỉ muốn giữ em lại, mãi mãi bên cạnh mình."

Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tôn Yên, từng động tác đều toát lên sự dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu. Hắn không thể ngăn mình lại, và điều đó khiến hắn vừa cảm thấy sợ hãi, vừa say mê.

Tôn Yên với tất cả sự ngây thơ và quyến rũ của mình, đã khiến Phó Nhậm Hiên rơi vào một cuộc chiến nội tâm, nơi tình yêu và sự chiếm hữu đan xen vào nhau.

Phó Nhậm Hiên không thể kiềm chế được nữa, sự thôi thúc trong lòng đã vượt qua mọi rào cản. Hắn cúi xuống, hôn mạnh lên môi Tôn Yên, nụ hôn chứa đầy sự khao khát và mong muốn.

Đôi môi họ va chạm trong một khoảnh khắc đầy mãnh liệt, như hai ngọn lửa đang cuốn lấy nhau trong cơn bão.

Hơi thở của Phó Nhậm Hiên hòa quyện cùng hơi thở của Tôn Yên, tạo nên một sự kết nối sâu sắc và mãnh liệt. Hắn cảm nhận được từng nhịp tim của cô, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Nụ hôn ấy không chỉ đơn thuần là một hành động, mà còn là sự bộc lộ tất cả những cảm xúc mà Phó Nhậm Hiên đã chôn giấu bấy lâu nay.

Phó Nhậm Hiên siết chặt vòng tay quanh eo Tôn Yên, kéo cô lại gần hơn, như thể không muốn bất kỳ khoảng cách nào tồn tại giữa họ.

Tôn Yên cảm thấy mình bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc mãnh liệt, từng giây phút trôi qua đều trở nên vĩnh hằng trong khoảnh khắc này. Nụ hôn như một lời tuyên thệ, một lời hứa rằng Phó Nhậm Hiên sẽ không bao giờ để cô rời xa.

Khi họ cuối cùng tách ra một chút khoảng cách, đôi mắt Phó Nhậm Hiên rực sáng, đầy sự mãnh liệt và khát vọng.

"Yên Yên, em là của anh." Phó Nhậm Hiên thì thầm, từng chữ phát ra như một lời nhắc nhở không thể quên.

Phó Nhậm Hiên vừa dịu dàng vừa mạnh bạo, hôn Tôn Yên với sự khao khát không thể kiểm soát. Môi hắn va chạm với môi cô trong những nụ hôn nóng bỏng, như thể muốn hòa quyện cả hai vào một.

Cảm giác của Phó Nhậm Hiên như một con trăn khổng lồ quấn chặt lấy con mồi, siết chặt từng milimet, không cho phép bất kỳ khoảng cách nào tồn tại giữa họ.

Phó Nhậm Hiên ôm Tôn Yên thật chặt, đôi tay mạnh mẽ của hắn như muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ xung quanh.

Tôn Yên cảm nhận được sự áp lực nhưng cũng đầy an toàn từ vòng tay của Phó Nhậm Hiên. Sự đối lập giữa sức mạnh và sự dịu dàng khiến cô cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một giấc mơ đầy say mê.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên ngày càng sâu, càng cuốn hút, khiến Tôn Yên quên đi mọi lo lắng, mọi sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại hắn và cô, không có gì khác.

Hơi thở của họ hòa quyện, nhịp tim cùng nhau đập, tạo thành một bản giao hưởng đầy mãnh liệt.

"Em thuộc về anh." Phó Nhậm Hiên thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói đầy sự khẳng định và chiếm hữu: "Không ai có thể thay thế em."

Tôn Yên trong những giây phút này, cảm thấy bản thân không còn là một người bình thường, mà là một phần không thể thiếu trong thế giới của Phó Nhậm Hiên.

Các cô hầu gái đứng trong nhà ăn, một không khí ngột ngạt bao trùm.

Họ thở nhẹ ra, vừa dọn dẹp bàn ăn vừa lén nhìn về phía cửa phòng ngủ. Những tiếng động từ trong đó khiến họ vừa cảm thấy hồi hộp vừa lo lắng.

Khi nghe thấy tiếng hôn nhau và những âm thanh mơ hồ, ánh mắt của họ trao đổi với nhau, không thể giấu nổi sự kinh hãi.

Họ biết rõ Phó Nhậm Hiên là một người đàn ông quyền lực và khó đoán, nhưng việc chứng kiến hắn có hành động như vậy khiến họ không khỏi bối rối.

"Ôi, có phải là đang xảy ra chuyện gì không hay không?"

Một cô hầu gái thì thầm, mặt mày tái mét: "Thiếu gia thật sự quá đáng sợ... và cũng quá cuồng nhiệt."

Các cô hầu gái không dám bàn tán quá nhiều, chỉ lén nhìn nhau, bàn tay nắm chặt lấy khăn lau. Mọi người đều biết rằng khi Phó Nhậm Hiên đã quyết định điều gì, sẽ không ai có thể can thiệp. Họ chỉ có thể cầu nguyện cho mọi chuyện suôn sẻ.