Phó Nhậm Hiên hôn Tôn Yên, nụ hôn tràn đầy khao khát và quyết liệt. Hắn từ từ đè Tôn Yên xuống giường, nhưng khi cảm nhận được sự lo lắng từ cô, hắn dừng lại.
Tôn Yên đưa tay chặn miệng Phó Nhậm Hiên lại, mắt mở to, giọng nói đầy sự khẩn cầu: "Đừng.. hôn nữa.."
Phó Nhậm Hiên cười nhạt, một nụ cười vừa quyến rũ vừa bí ẩn.
Không vội vã, Phó Nhậm Hiên bắt đầu hôn lên từng ngón tay của Tôn Yên, nhẹ nhàng và âu yếm, như thể đang khám phá từng phần cơ thể mà hắn yêu thích. Mỗi cú chạm đều mang theo một cảm giác nóng bỏng, khiến Tôn Yên không thể không cảm thấy rùng mình.
"Em thật sự không muốn sao?"
Phó Nhậm Hiên thì thầm, ánh mắt đầy thách thức. Hắn không chịu từ bỏ, mà lại càng muốn khám phá sâu hơn những suy nghĩ và cảm xúc của Tôn Yên. Mặc dù Tôn Yên vẫn cảm thấy một chút lo lắng, nhưng những cái hôn dịu dàng ấy lại khiến cô cảm thấy bị cuốn vào vòng tay hắn, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Tôn Yên không thể giấu được sự rung động trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy cần phải giữ lại một chút lý trí.
"Phó Nhậm Hiên."
Tôn Yên nói, giọng yếu ớt: "Em chỉ cần thời gian để suy nghĩ."
Phó Nhậm Hiên ngước lên nhìn Tôn Yên, sự kiên nhẫn trong ánh mắt.
"Thời gian sẽ chỉ làm em thêm khó xử."
Phó Nhậm Hiên trả lời, rồi lại hôn lên ngón tay Tôn Yên, như thể muốn truyền tải một thông điệp rằng hắn sẽ luôn ở đây, không để cô phải đơn độc trong cuộc chiến với cảm xúc của chính mình.
Phó Nhậm Hiên nhìn sâu vào mắt Tôn Yên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Hắn không thể lý giải được, nhưng có một nỗi sợ mơ hồ rằng cô sẽ rời xa hắn.
Cảm giác đó như một bóng ma luôn đeo bám, khiến Phó Nhậm Hiên không thể yên lòng. Hắn đã nằm mơ thấy mình chạy đi tìm Tôn Yên, nhưng trong giấc mơ ấy, Tôn Yên lại phớt lờ hắn, không thèm quay lại nhìn.
"Nếu em rời xa tôi..."
Phó Nhậm Hiên bắt đầu, giọng nói trầm và nghiêm túc: "Tôi sẽ không thể chấp nhận được."
Phó Nhậm Hiên biết rằng câu này không chỉ đơn thuần là một lời nói, mà còn là một sự cam kết, một lời hứa mà hắn cần phải giữ.
Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, lòng đầy cảm xúc.
"Em sẽ không rời xa anh."
Tôn Yên đáp, nhưng sự tự tin trong giọng nói của cô lại không hoàn toàn chắc chắn. Phó Nhậm Hiên thấy trong ánh mắt cô có một chút lo lắng, như thể cô đang suy nghĩ về tương lai và những điều chưa chắc chắn.
Phó Nhậm Hiên không muốn điều đó, không muốn Tôn Yên phải nghĩ về việc rời xa. Hắn muốn cô hiểu rằng họ có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, rằng tình yêu giữa họ có thể là động lực để cả hai tìm thấy con đường của mình.
"Tôi sẽ không để điều đó xảy ra."
Phó Nhậm Hiên nói, khẳng định lại quyết tâm của mình, rồi hôn lên trán Tôn Yên một lần nữa, như để trấn an cô rằng hắn sẽ luôn bên cạnh, không bao giờ buông tay. Hắn sẽ làm mọi thứ để giữ cô bên mình, bất kể những thử thách phía trước.
Phó Nhậm Hiên hôn nhẹ lên vành tai Tôn Yên, từng cái chạm đầy dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sự mãnh liệt. Hắn cảm nhận được sự nóng ấm trên làn da cô, khi ánh mắt hắn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô. Mỗi lần hắn gần gũi như vậy, sự hồi hộp trong cô lại tăng lên, khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Phó Nhậm Hiên nở một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lấp lánh một sự tự mãn.
"Em biết không, điều này thật thú vị"
Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy thách thức. Hắn cảm nhận được sức mạnh trong việc khiến Tôn Yên xao xuyến, trong sự lúng túng và hồi hộp mà hắn đang tạo ra.
Khuôn mặt Tôn Yên vẫn đỏ ửng, nhưng cô cố gắng không để lộ ra sự hoảng loạn trong lòng.
Phó Nhậm Hiên nhận ra rằng mỗi lần như vậy, Tôn Yên đều bị cuốn vào thế giới của hắn, mà không thể cưỡng lại. Sự chiếm hữu này, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như đang nắm quyền kiểm soát.
"Em có biết điều gì làm tôi thích thú nhất không?"
Phó Nhậm Hiên hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tôn Yên, như thể muốn nhìn thấu tâm hồn cô. Tôn Yên không trả lời, chỉ im lặng, trái tim như bị siết chặt trong l*иg ngực.
"Tôi thích cảm giác em thuộc về tôi."
Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng nói chậm rãi, đầy tính gợi mở: "Dù em có cố gắng chạy trốn, cuối cùng em vẫn sẽ trở lại bên tôi."
Tôn Yên cảm nhận được một sự khao khát lẫn sợ hãi trong từng lời Phó Nhậm Hiên nói, trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình đang đứng giữa ranh giới của tình yêu và sự chiếm hữu.
Sáng hôm sau, Tôn Yên xuất viện, cảm giác mệt mỏi vẫn còn vương vấn, nhưng lòng cô lại tràn đầy sự hồi hộp lẫn lo lắng.
Phó Nhậm Hiên đích thân lái xe đưa Tôn Yên về Phó gia, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhưng bên trong ánh mắt lại sáng lên.
Khi họ ngồi trong xe, không khí giữa hai người trở nên nặng nề. Phó Nhậm Hiên lái xe một cách điềm tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì đang dâng trào những cảm xúc không thể diễn tả.
"Hãy chuẩn bị cho hôn lễ chiều nay." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu dứt khoát, như thể không cho phép có sự phản đối.
Tôn Yên nhìn ra cửa sổ, những cảnh vật bên ngoài lướt qua một cách nhanh chóng. Cô biết rằng việc này đến thật nhanh, và sự thật là cô vẫn còn nhiều điều phải suy nghĩ.
"Chiều nay?" Tôn Yên lặp lại, cố gắng tìm kiếm sự chắc chắn trong những từ ngữ của Phó Nhậm Hiên: "Em.. em không biết mình đã sẵn sàng chưa."
Phó Nhậm Hiên nhướng mày, không hề nhượng bộ: "Em không cần phải lo lắng. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng. Em chỉ cần xuất hiện và trở thành cô dâu của tôi."
Tôn Yên nuốt nước bọt, cảm thấy một chút áp lực từ những gì Phó Nhậm Hiên đang nói.
Hôn lễ, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, Tôn Yên đang đứng giữa nó với một cảm giác hồi hộp khó tả.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên cũng không thể phủ nhận rằng một phần trong cô đã sẵn sàng để bước vào hành trình này.
Khi xe dừng lại trước cánh cổng Phó gia, Tôn Yên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi phía trước. Cô biết rằng từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Khi xe dừng lại trước cánh cổng lớn của Phó gia, Phó Nhậm Hiên quay sang nhìn Tôn Yên, ánh mắt đầy tự tin: "Tôi đã kêu nhà thiết kế đến đưa cho em váy cưới và cả chuyên viên trang điểm cho cô dâu."
Phó Nhậm Hiên thông báo, giọng điệu không cho phép Tôn Yên có cơ hội từ chối.
Tôn Yên cảm thấy hồi hộp, một phần vì sự đột ngột của mọi việc, một phần vì sự nghiêm túc từ Phó Nhậm Hiên.
"Váy cưới?" Tôn Yên lặp lại, lòng đầy sự lo lắng lẫn mong chờ. Cô chưa từng tưởng tượng đến việc mình sẽ mặc một chiếc váy cưới, nhưng giờ đây, tất cả đều trở nên thật gần gũi và hiện thực.
Phó Nhậm Hiên gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi: "Đúng vậy. Tất cả đã được chuẩn bị cho em. Em chỉ cần thư giãn và để tôi lo liệu mọi thứ."
Tôn Yên có chút ngượng ngùng khi nghĩ về việc sẽ trở thành cô dâu trong hôn lễ này, nhưng sự chăm sóc từ Phó Nhậm Hiên cũng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
"Em.. em không biết phải chuẩn bị những gì." Tôn Yên thỏ thẻ, cảm giác mình như một đứa trẻ đứng trước một sự kiện lớn.
"Tôi muốn em tỏa sáng trong ngày hôm nay." Phó Nhậm Hiên nắm lấy tay Tôn Yên, một hành động nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như thể muốn truyền tải cho cô cảm giác vững vàng.