Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 57: Bỏ trốn

Tôn Yên bước từng bước lạnh lùng giữa phòng bệnh, ánh mắt sắc bén và đầy cảnh giác.

Những ngón tay thon dài cầm chắc con dao y tế, lướt nhẹ qua cổ của cô y tá đang run rẩy sợ hãi, chỉ cần một động tác sai lầm, mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ.

Bác sĩ và bệnh nhân xung quanh đều hốt hoảng, không ai dám tiến lên.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Tôn Yên.

Giọng Tôn Yên lạnh như băng, không hề lay động:

"Đừng cản đường tôi."

Câu nói của Tôn Yên vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng. Không ai dám lên tiếng hay ngăn cản cô, tất cả đều nhận ra sự không khoan nhượng trong từng lời nói, cử chỉ của cô.

Tôn Yên cầm chặt con dao y tế, sắc lạnh ánh lên từ lưỡi dao khiến cô y tá tái mặt, không dám động đậy. Đôi mắt cô đầy quyết liệt, ánh lên sự quyết đoán. Không ai dám tiến đến can thiệp, bầu không khí căng như dây đàn.

Vừa nhìn thẳng vào mắt tài xế taxi vừa tiến gần, Tôn Yên buông một câu dứt khoát: "Mở cửa, nhanh lên."

Tài xế, mặc dù cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì ánh mắt băng giá và giọng nói đầy uy lực của Tôn Yên, cũng không dám từ chối.

Cửa xe bật mở.

Tôn Yên đẩy nhẹ người y tá sang một bên, cẩn thận giữ con dao giơ lên như một lời cảnh cáo ngầm. Cô bước vào trong taxi, ngồi ngay ngắn nhưng vẫn giữ ánh mắt cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự Phó gia, Tôn Yên bước xuống với vẻ mặt sắc lạnh. Bóng dáng mạnh mẽ và kiên quyết của cô khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.

Bà quản gia Lưu cùng vài người hầu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tôn Yên, bà không giấu được sự ngạc nhiên và lo lắng:

"Tiểu thư... cô về rồi... Chúng tôi sẽ báo cho thiếu gia..."

Không để bà nói hết câu, Tôn Yên bước tới, bàn tay mạnh mẽ và dứt khoát bóp lấy cổ bà quản gia, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào bà, khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.

"Bà dám báo cho hắn, thì tôi sẽ bóp chết bà."

Giọng Tôn Yên thấp và sắc lạnh, từng từ như rơi vào bầu không khí căng thẳng, khiến ai nấy đều cảm thấy một luồng khí đáng sợ bao trùm.

Bà quản gia Lưu run rẩy, ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh, nhưng không ai dám tiến tới can thiệp.

Tất cả đều hiểu rằng lúc này, Tôn Yên không phải là người dễ dàng để họ ngăn cản.

Tôn Yên buông tay khỏi cổ bà quản gia, ánh mắt vẫn lạnh lùng không cảm xúc. Cô nhanh chóng bước qua hàng hành lang dài của biệt thự Phó gia, tiến thẳng vào phòng ngủ của Phó Nhậm Hiên. Mọi thứ xung quanh đều khiến cô thấy xa lạ và ngột ngạt, nhưng cô biết phải hành động nhanh chóng.

Tôn Yên mở tủ lấy một chiếc áo khoác đen, mũ đen, khẩu trang đen, cùng một đôi mắt kính đen để che giấu gương mặt mình.

Từng món đồ được xếp gọn gàng vào balo, đủ kín đáo và gọn nhẹ để cô dễ dàng di chuyển. Tôn Yên mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra hộp trang sức, trong đó có một vỉ thuốc tránh thai. Cô lạnh lùng uống một viên, không để lại dấu vết gì.

Nhìn ra cửa sổ, Tôn Yên đánh giá khoảng cách từ phòng ngủ xuống mặt đất bên dưới. Ánh mắt cân nhắc và tìm cách để nhảy xuống một cách an toàn. Cây lớn cạnh cửa sổ và phần mái bên dưới sẽ là điểm tựa lý tưởng nếu cô cẩn thận.

Hít sâu một hơi, Tôn Yên chuẩn bị bước ra ngoài, sẵn sàng cho kế hoạch của mình. Trong lòng, cô chỉ còn một suy nghĩ: Rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

Tôn Yên đứng trước cửa sổ, mắt nhìn ra khu vườn tối đen bên dưới. Cô biết mình không thể bất cẩn - chỉ cần một bước sai lầm có thể sẽ khiến cô bị phát hiện hoặc chấn thương. Cô nhắm mắt hít một hơi sâu, rồi bắt đầu tính toán từng chi tiết cho kế hoạch thoát thân.

Kế bên cửa sổ là một cành cây lớn của cây cổ thụ mọc gần bức tường bao quanh biệt thự. Nếu Tôn Yên có thể đu lên cành cây này và leo xuống, đó sẽ là một cách thoát ra mà không gây tiếng động hay thu hút sự chú ý.

Tôn Yên kiểm tra balo, đảm bảo mọi thứ đều an toàn và không gây tiếng động khi di chuyển. Sau đó, cô dùng ga giường buộc lại với nhau, tạo thành một sợi dây tạm thời.

Tôn Yên buộc chắc một đầu vào chân giường, kiểm tra độ bền, rồi từ từ trườn ra ngoài cửa sổ, tay bám vào dây, mắt vẫn không rời khỏi cành cây phía dưới.

Khi đôi chân vừa chạm được cành cây, Tôn Yên nhẹ nhàng giữ thăng bằng, hít một hơi ổn định.

Từng động tác của Tôn Yên đều dứt khoát và cẩn trọng. Từ cành cây lớn, cô tiếp tục đu xuống các nhánh nhỏ hơn, cho đến khi đôi chân chạm đất. Trái tim cô đập nhanh trong l*иg ngực, nhưng cô không dừng lại.

Nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, Tôn Yên quay lưng, rời xa biệt thự Phó gia trong đêm tối, sẵn sàng đối mặt với tự do phía trước.

Lợi dụng lúc bảo an bị quản gia Lưu gọi đến khu nhà chính, Tôn Yên nhẹ nhàng lẻn ra ngoài theo lối cổng sau. Cô cẩn trọng từng bước, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh để tránh bất kỳ ai có thể phát hiện ra mình.

Tôn Yên giữ nhịp bước nhanh nhưng nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Khi đã rời khỏi khuôn viên biệt thự, Tôn Yên không ngoảnh lại. Cô bước nhanh, thẳng về phía tự do, biết rằng mình đã thành công bỏ lại mọi ràng buộc của nơi đó phía sau.

Khi bầu trời chuyển sắc hồng cam, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tán lá, chiếu lên con đường nhỏ mà Tôn Yên đang bước đi. Không gian sáng dần, xua tan màn đêm lạnh lẽo, hơi ấm của buổi sáng bắt đầu lan tỏa.

Tôn Yên dừng lại, nhìn những tia nắng mỏng manh rơi xuống vai, cảm nhận hơi sương còn đọng trên lá cỏ xung quanh.

Bây giờ, trong ánh sáng dịu dàng của bình minh, Tôn Yên có cảm giác như mình vừa thức dậy từ một giấc mộng dài, mệt mỏi.

Một tiếng chim hót vang lên đâu đó, hòa cùng làn gió nhẹ mang theo hương thơm của buổi sáng sớm. Tôn Yên hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Con đường này có thể dài và đầy thử thách, nhưng đây là con đường cô đã chọn.

Trần Kiến Minh đứng trước mặt Tôn Yên, ánh mắt sắc sảo nhìn cô đầy ý tứ. Trong bộ quần áo gọn gàng và vẻ mặt nghiêm túc, cậu ta tạo cảm giác vừa lạnh lùng vừa cương nghị.

"Chào, Tôn Yên, đi theo tôi, có chuyện muốn nói với cô."

Tôn Yên hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt kiên quyết của Trần Kiến Minh khiến cô cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của cậu. Không do dự, cô gật đầu, bước theo cậu đi qua con đường vắng vẻ.

Hai người bước song song trong im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây xung quanh.

Tôn Yên có linh cảm rằng cuộc trò chuyện này sẽ không đơn giản, Trần Kiến Minh dường như đang giữ một bí mật nào đó, một điều mà cậu muốn cô biết.

Trần Kiến Minh mở cửa xe hơi đen cho Tôn Yên, ánh mắt vẫn điềm tĩnh và khó đoán. Cô lặng lẽ ngồi vào trong xe, không hỏi gì thêm, giữ vẻ mặt bình thản và điềm đạm.

Cánh cửa xe đóng lại, Trần Kiến Minh ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ, đưa xe lao nhanh ra khỏi thành phố.

Con đường dẫn ra ngoại ô Nguyệt Thành dần hiện ra trước mắt, cây cối thưa thớt và không gian rộng lớn trải dài hai bên. Xe cứ chạy mãi, xa khỏi những tòa nhà cao tầng, xa khỏi sự ồn ào của đô thị, tiến sâu vào khu vực vắng vẻ.

Cuối cùng, họ dừng lại ở một khu vực hẻo lánh, nơi mọi thứ im ắng lạ thường.

Trước mặt là một tòa nhà cũ kỹ, xung quanh bao phủ bởi hàng rào cao và dây leo um tùm. Trên cánh cổng rỉ sét có một tấm biển mờ nhạt, chỉ ghi vỏn vẹn một chữ "X".

Tôn Yên nhìn qua cửa kính, nhận ra sự bí ẩn và đơn độc của nơi này. Không ai có thể biết đến sự tồn tại của nó, như thể cả khu vực bị xóa khỏi bản đồ.

Tôn Yên chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, nhưng sự tò mò và quyết tâm khiến cô im lặng quan sát.

Trần Kiến Minh nhìn Tôn Yên một lát rồi nói khẽ:

"Chúng ta đã đến nơi."

Trần Kiến Minh dẫn Tôn Yên vào một căn phòng nhỏ, mang đậm vẻ nghiêm túc và gọn gàng như một trạm điều tra bí mật. Bên trong có một chiếc bàn làm việc với màn hình máy tính, một vài thiết bị công nghệ cao mà cô chưa từng thấy, cùng một bảng sơ đồ dán đầy thông tin và hình ảnh.

Trần Kiến Minh rót cho Tôn Yên một ly nước, rồi ngồi đối diện, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại ẩn chứa một chút đồng cảm. Cậu chậm rãi nói, từng từ đều thận trọng và rõ ràng:

"Tôi không phải là Trần Kiến Minh mà cô biết ở thế giới này. Tôi là đặc nhiệm F, được cử đến đây để truy tìm Angle – một tên tội phạm xuyên không rất nguy hiểm. Cô ta đã lợi dụng các lỗ hổng giữa các thế giới để ẩn náu và hoạt động ngầm trong các thực tại song song. Và.. cô cũng là một người xuyên không, đúng không?"

Tôn Yên nhìn Trần Kiến Minh, hơi ngạc nhiên nhưng lại thấy lòng mình có chút nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có ai đó biết đến bí mật của mình. Cô gật đầu:

"Ừ, cậu nói đúng. Tôi không phải là Tôn Yên thật sự của thế giới này. Nhưng... cậu có biết cách nào để trở về thế giới thật không?"

Trần Kiến Minh im lặng một lúc, ánh mắt trầm tư như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi cậu đáp, giọng trầm thấp nhưng đầy nghiêm trọng:

"Thực ra, có một cách... nhưng rất nguy hiểm. Cách duy nhất để quay lại thế giới của cô là phải tìm và đóng các điểm nối không gian mà Angle đã tạo ra. Nhưng Angle rất xảo quyệt và luôn di chuyển. Nếu không cẩn thận, cô có thể bị mắc kẹt vĩnh viễn trong thế giới này hoặc tệ hơn.. bị xóa khỏi thực tại."

Tôn Yên lặng người, cảm thấy như mọi thứ bỗng chốc trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng ánh mắt kiên định của Trần Kiến Minh lại cho cô chút hy vọng.