Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 51: Anh có biết rằng em chỉ là một nhân vật phản diện không?

Tôn Yên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn dường như không hài lòng với sự chạm khẽ đó.

Đôi mắt Phó Nhậm Hiên lóe lên tia khao khát mãnh liệt, không chần chừ, hắn di chuyển đặt Tôn Yên ngồi lên mặt bàn cao lớn trong phòng. Hai chân cô khẽ đung đưa trong không trung, bất lực giữa vòng vây của hắn.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, chống hai tay hai bên Tôn Yên, giam cô trong không gian nhỏ hẹp và đầy sức ép ấy.

Tôn Yên cảm thấy bị bao phủ bởi sự chiếm hữu mạnh mẽ, không cách nào thoát ra được.

Phó Nhậm Hiên cúi xuống, đặt lên môi Tôn Yên một nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng mà cô từng cảm nhận trước đó.

Tôn Yên giật mình, đưa tay lên đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng sức lực của cô không thể lay chuyển hắn.

Áp lực từ nụ hôn của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên như mất dần ý chí chống cự. Tim cô đập loạn nhịp, không phân biệt được đâu là sự phản kháng hay chính là sự khuất phục trước cảm giác mà hắn mang lại.

Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền lực: "Gọi tên tôi đi."

Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng đặt tay lên sau đầu Tôn Yên, tạo nên một cảm giác an toàn nhưng cũng đầy áp lực, ánh mắt hắn lạnh băng nhưng lại chứa đầy du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn.

Khi Tôn Yên thở hổn hển, cô cố gắng để gọi tên hắn, nhưng những từ ngữ dường như nghẹn lại trong cổ họng.

Cuối cùng, khi cảm giác hồi hộp và cơn khát khao tăng lên, Tôn Yên thốt lên: "Nhậm Hiên..."

Phó Nhậm Hiên nắm lấy cơ hội đó, dùng sức ấn đầu Tôn Yên sát vào gương mặt mình, hôn mạnh mẽ.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên cuốn lấy Tôn Yên, không để lại chỗ trống cho bất kỳ sự phản kháng nào.

Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, cảm giác nồng nàn bao trùm, cuốn lấy Tôn Yên trong cơn sóng tình mãnh liệt.

Phó Nhậm Hiên như muốn khắc sâu cô vào lòng, thỏa mãn cơn khát khao bấy lâu nay, khiến cô cảm nhận rõ ràng sự cuồng nhiệt và chiếm hữu của hắn.

Mọi cảm xúc trong Tôn Yên dâng trào, không chỉ là sự sợ hãi mà còn là một khát khao bí ẩn mà cô chưa từng biết đến.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy thỏa mãn khi nghe được tên mình từ môi Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên mỉm cười, như thể muốn giữ lại mùi hương ái muội mê hoặc từ nụ hôn vừa qua.

Phó Nhậm Hiên đưa tay lên vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Tôn Yên, từng ngón tay lướt nhẹ nhàng, như thể muốn lưu giữ từng giây phút quý giá này.

Tôn Yên nhắm mắt, nước mắt ở khóe mắt tràn ra, cô há miệng để hít lấy không khí, cảm giác nghẹt thở và ngọt ngào đan xen.

Hơi thở của Tôn Yên trở nên gấp gáp hơn, mỗi lần thở ra đều như mang theo một chút khổ sở.

Phó Nhậm Hiên đứng trước mặt Tôn Yên, ánh mắt như bị mê hoặc, không thể rời khỏi hình ảnh của Tôn Yên trong khoảnh khắc yếu đuối ấy.

Sự mong chờ, sự chiếm hữu và cả nỗi sợ hãi lẫn khát khao hòa quyện trong không khí, khiến cho không gian xung quanh như ngưng lại.

Phó Nhậm Hiên lặng lẽ quan sát Tôn Yên, cảm nhận được từng cảm xúc mà cô đang trải qua, một phần trong hắn không muốn rời xa, muốn giam giữ cô lại mãi mãi trong vòng tay mình.

Tiếng cửa phòng vang lên đột ngột, y tá đẩy cửa vào cùng với xe đẩy thuốc.

Y tá bỗng chốc đỏ mặt khi thấy cảnh tượng trước mắt: Tôn Yên đang thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ bị Phó Nhậm Hiên ép sát vào tường, ánh mắt của hắn đầy sắc lạnh nhưng lại chứa đựng du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Cảnh tượng ấy khiến y tá lúng túng, cô ta không biết nên bước vào hay lùi lại.

Tôn Yên giật mình khi thấy người lạ, cô vội vàng quay mặt đi, cố gắng che giấu sự bối rối đang hiện rõ trên gương mặt mình.

Trong khi đó, Phó Nhậm Hiên không hề có dấu hiệu rời khỏi vị trí, hắn chỉ đơn giản là nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua y tá như thể đang muốn nói rằng đây không phải lúc để quấy rối.

Y tá cảm thấy áp lực từ sự hiện diện của Phó Nhậm Hiên, lòng hồi hộp xen lẫn với sự ngại ngùng. Cô quyết định lùi lại một bước, không muốn làm rối thêm tình hình.

"Xin lỗi, tôi chỉ mang thuốc vào." Cô vội vã quay người lại, cảm giác như mình vừa xâm phạm vào một không gian riêng tư không nên có.

Trong khi đó, Tôn Yên lại cảm thấy lòng mình rối bời, giữa sự bối rối trước ánh mắt của y tá và cơn sóng tình mãnh liệt từ Phó Nhậm Hiên. Cô muốn trốn chạy, nhưng cũng không thể nào phủ nhận rằng những giây phút vừa qua lại khiến cô cảm thấy khó quên.

Phó Nhậm Hiên hôn nhẹ lên tai của Tôn Yên, nơi đã ửng đỏ vì xấu hổ.

Phó Nhậm Hiên cười lạnh, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng một sự kiêu ngạo: "Tha cho em vậy, nhưng tối nay chúng ta sẽ tiếp tục."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, khiến Tôn Yên không khỏi run rẩy.

Câu nói của Phó Nhậm Hiên như một lời hứa, nhưng cũng như một lời đe dọa.

Tôn Yên cảm thấy má mình nóng bừng, cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự tự tin của Phó Nhậm Hiên.

Sự hạnh phúc và lo lắng đan xen khiến tim Tôn Yên đập nhanh hơn, một phần trong cô vừa muốn tránh né, một phần lại khao khát cảm nhận sự gần gũi này.

Khi Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Tôn Yên nhìn về phía y tá, mong muốn có ai đó để giải tỏa sự căng thẳng, nhưng y tá đã lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách, vẫn chưa hết bối rối trước cảnh tượng vừa rồi. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một cuộc chiến không tên, nơi những cảm xúc trái ngược giằng xé tâm trí mình.

Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên về giường, từng bước đi vững chãi nhưng trong lòng hắn lại đầy bão tố. Hắn đặt Tôn Yên xuống nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi y tá đang chăm sóc cho cô.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy rất khó chịu khi thấy người khác đυ.ng vào Tôn Yên, dù chỉ là một cử chỉ chăm sóc đơn giản.

Y tá cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô y tá cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên khiến cô ta không khỏi lo lắng.

Phó Nhậm Hiên nhìn cô y tá như một con thú hoang đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cô y tá cảm thấy mình như một kẻ xâm phạm.

"Cô có thể làm gì đó nhẹ nhàng hơn không?"

Phó Nhậm Hiên cất giọng lạnh lùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự lo lắng và không hài lòng. Hắn muốn mọi thứ xung quanh Tôn Yên phải hoàn hảo, không có bất kỳ ai có thể làm tổn thương cô, dù là về thể xác hay tâm hồn.

Y tá chỉ gật đầu, cố gắng làm cho mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn, nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn khiến cô cảm thấy áp lực.

"Tôi sẽ cẩn thận hơn." Cô y tá nói, cảm thấy như mình đang phải hứng chịu một cơn bão từ Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên nằm trên giường, lén lút nhìn về phía Phó Nhậm Hiên, cảm nhận được sự bảo vệ mãnh liệt từ hắn. Sự khó chịu của hắn khiến cô có chút lo lắng, nhưng đồng thời cũng khiến lòng cô ấm áp.

Tôn Yên muốn hỏi về cảm giác ấy, nhưng những từ ngữ như bị mắc kẹt trong cổ họng. Cô chỉ có thể im lặng, biết rằng mình đang ở trong vòng tay an toàn, mặc cho thế giới ngoài kia đang diễn ra như thế nào.

Y tá sau khi dọn dẹp xong thì rời đi, để lại không gian riêng cho Tôn Yên và Phó Nhậm Hiên. Hắn ngồi vào bàn dành cho khách trong phòng VIP của bệnh viện, mở laptop ra và bắt đầu làm việc.

Tôn Yên, vẫn còn hơi mơ màng, nhìn Phó Nhậm Hiên với ánh mắt tò mò.

"Anh làm gì vậy?" Tôn Yên hỏi, muốn biết lý do vì sao Phó Nhậm Hiên lại mở máy tính trong khi cô còn đang nằm trong bệnh viện.

Phó Nhậm Hiên không ngẩng đầu lên, chỉ nói một cách lạnh nhạt: "Mở cuộc họp. Tôi sẽ không đến công ty."

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên đầy quyết đoán, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ về quyết định của mình.

Tôn Yên cảm thấy hơi chạnh lòng, nhưng cô cũng hiểu rằng công việc của Phó Nhậm Hiên quan trọng, hắn cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên chăm chú, thấy vẻ tập trung của hắn khi thao tác trên máy tính, cô cảm thán về sự nghiêm túc và quyết tâm của Phó Nhậm Hiên.

Nhưng bên trong Tôn Yên lại cảm thấy một nỗi lo lắng không tên, bởi vì trong lòng cô vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ ràng. Cô không biết những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, điều đó khiến cô cảm thấy bất an.

Phó Nhậm Hiên liếc nhìn Tôn Yên, một nụ cười thoáng hiện trên môi, nhưng nhanh chóng bị che lấp bởi sự nghiêm túc của cuộc họp: "Chỉ cần em nghỉ ngơi thôi, tôi sẽ hoàn thành công việc này nhanh thôi."

Tôn Yên gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Phó Nhậm Hiên, dù biết rằng trong thời điểm này, công việc của hắn vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Tôn Yên nằm lại trên giường, nhắm mắt lại nhưng không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra, về mối quan hệ giữa họ trong tương lai.

Tôn Yên biết rõ vị trí của mình trong câu chuyện này.

Phó Nhậm Hiên, nam chính của tiểu thuyết, luôn là người mạnh mẽ, quyết đoán, làm gì cũng thành công. Hắn được mọi người ngưỡng mộ, mọi chuyện xung quanh hắn dường như luôn đi theo quỹ đạo của sự hoàn hảo.

Còn cô, Tôn Yên, lại chỉ là một nhân vật phản diện, một kẻ đáng bị chê trách, không được ai coi trọng.

Tất cả những gì Tôn Yên làm, dù có cố gắng đến đâu, cũng chỉ dẫn đến thất bại và sự cô độc.

Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên không khỏi tự hỏi: "Liệu mình có thể thay đổi được số phận của mình hay không?"

Tôn Yên nhớ lại những lần Phó Nhậm Hiên kiên quyết bảo vệ cô, những khoảnh khắc khi hắn thể hiện sự quan tâm, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một khoảng cách lớn.

Dù Tôn Yên muốn tin rằng họ có thể vượt qua tất cả, nhưng thực tế không ngừng nhắc nhở Tôn Yên rằng Phó Nhậm Hiên thuộc về một thế giới khác, nơi mọi thứ đều hoàn mỹ và tươi sáng hơn.

"Anh có biết rằng em chỉ là một nhân vật phản diện không?" Tôn Yên thầm nghĩ, ánh mắt dõi theo Phó Nhậm Hiên, cảm giác tội lỗi và buồn bã dâng trào trong lòng.

Những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, làm Tôn Yên thêm mệt mỏi.

Liệu có một con đường nào cho Tôn Yên, hay cô sẽ mãi mãi là một kẻ đứng ngoài lề?