Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 27: Xem bài tarot (phần 2)

Căn phòng xem tarot nhỏ bé nhưng lại đầy bí ẩn, được trang trí bằng những gam màu ấm áp và tối tăm, tạo nên không khí huyền bí và lôi cuốn. Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn dầu treo trên tường tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt, khiến không gian trở nên mơ màng.

Những bức tường được phủ bằng vải nhung sâu sắc, với họa tiết tinh xảo, tạo cảm giác như bạn đang bước vào một thế giới khác.

Ở giữa phòng, một bàn tròn lớn được trải một chiếc khăn lụa màu tím sẫm, trên đó bày biện đủ loại lá bài tarot được xếp gọn gàng. Các lá bài có hình vẽ sống động, màu sắc rực rỡ, mang đến một cảm giác vừa kỳ diệu vừa bí ẩn. Xung quanh bàn là những chiếc ghế gỗ bọc nệm mềm mại, tạo sự thoải mái cho những ai đến đây.

Một góc phòng được trang trí bằng những chiếc nến thơm với hương liệu nhẹ nhàng, tạo ra một không khí thư giãn và dễ chịu. Tiếng nến cháy lách tách hòa cùng tiếng nhạc nền nhẹ nhàng phát ra từ một chiếc loa nhỏ, tạo nên cảm giác ấm áp và gần gũi.

Trong không gian này, còn có một số đồ vật lạ lẫm như quả cầu pha lê, những chiếc chén nhỏ chứa các loại thảo mộc và thậm chí là những bức tranh vẽ về các biểu tượng thần thoại. Tất cả đều mang đến cảm giác như đây là một nơi mà mọi điều huyền bí đều có thể xảy ra.

Khi Tôn Yên và Phương Hiểu Vy bước vào, không khí trở nên nặng nề hơn một chút. Tôn Yên cảm thấy sự hồi hộp dâng trào, còn Phương Hiểu Vy thì đầy háo hức.

Tôn Yên nhìn xung quanh, cảm nhận sự bí ẩn và mong đợi, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng về những gì mà các lá bài có thể nói về tương lai của cô và Phó Nhậm Hiên.

Khi đến lượt mình, Tôn Yên ngồi xuống trước bà thầy xem tarot, cảm thấy lòng mình hồi hộp không nguôi. Bà thầy có vẻ ngoài bí ẩn, với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác.

Khi bà ta bắt đầu lật từng lá bài, ánh mắt bà bỗng nhiên ánh lên sự ngạc nhiên.

"Cô... không thuộc thế giới này." Bà thầy nói, giọng điệu trầm và huyền bí.

Tôn Yên sững sờ, cảm giác như thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Lời nói của bà ta như một tiếng sét giữa trời quang, khiến cô cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ kỳ lạ.

"Ý bà là gì?"

Tôn Yên hỏi, giọng nói run rẩy vì sự kinh ngạc. Cô không thể hiểu nổi thông điệp kỳ lạ này. Làm thế nào bà ta lại biết cô không thuộc về thế giới này?

Bà thầy tiếp tục lật bài, từng lá bài hé lộ những hình ảnh kỳ lạ và bí ẩn. Những biểu tượng như chiếc chìa khóa, cánh cổng, các sinh vật huyền bí hiện ra, như thể chúng đang gọi mời cô bước vào một hành trình khác.

"Có vẻ như cô đang mang trong mình một sứ mệnh, một sức mạnh mà chính cô cũng chưa nhận ra." Bà ta nói thêm, đôi mắt không rời khỏi các lá bài: "Điều này có thể liên quan đến những gì cô đang trải qua với người đàn ông đó."

Tôn Yên cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không biết liệu đây có phải là một lời cảnh báo hay một cơ hội, nhưng chắc chắn rằng điều này đã chạm đến một phần sâu thẳm trong tâm hồn cô. Liệu cô có thể thoát khỏi số phận của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết mà mình đã đọc? Hay chính sứ mệnh này sẽ dẫn dắt cô đến một con đường khác?

"Cô thuộc về một thế giới khác." Bà ta nói, giọng điệu trầm tĩnh như dòng nước chảy: "Và ở thế giới của cô, cô đã chết rồi. Linh hồn cô mới xuyên vào thế giới này."

Tôn Yên cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ.

"Chết?"

Tôn Yên lặp lại, không thể tin vào tai mình. Cảm giác như mình vừa bị một cú sốc lớn: "Nhưng làm sao có thể? Tôi... tôi không nhớ gì về điều đó!"

Bà thầy chỉ tay vào những lá bài đang nằm trên bàn, tiếp tục: "Tương lai ở thế giới này chính là... cô sẽ chết dưới thanh kiếm của một tên đàn ông."

Nghe đến đây, Tôn Yên cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Mặt cô trắng bệch, tâm trí hỗn loạn. Cô không muốn nghĩ đến cái kết bi thảm đó, đặc biệt khi tên ác ma Phó Nhậm Hiên hiện đang là một phần trong cuộc đời của cô.

"Ta không thể cho cô biết cụ thể, nhưng hình bóng của hắn có liên quan đến sức mạnh và bóng tối." Bà thầy đáp, ánh mắt thăm thẳm: "Cô cần phải quyết định, có muốn thay đổi số phận của mình hay không?"

Tôn Yên cắn môi, cảm thấy sự khủng hoảng dâng trào. Cô không thể để bản thân mình trở thành một con rối trong tay số phận: "Có cách nào để thay đổi điều đó không?" Cô hỏi.

"Đó là một hành trình đầy gian nan." Bà thầy trả lời: "Nhưng chỉ khi cô tìm thấy sức mạnh bên trong mình và đối diện với những nỗi sợ hãi, cô mới có thể viết lại số phận của mình."

Câu nói của bà ta như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm tối. Tôn Yên biết rằng mình phải bắt đầu hành trình tìm kiếm sức mạnh và thay đổi tương lai. Cô không thể để mình chết một cách vô nghĩa như trong nguyên tác được.

Bà thầy nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy thấu hiểu, giọng nói trầm bổng và an ủi: "Thay vì phản kháng, cô hãy chấp nhận nó như một lẽ tự nhiên. Cuộc sống này có những điều mà chúng ta không thể thay đổi, và đôi khi, thờ ơ chính là sức mạnh lớn nhất."

Tôn Yên cảm thấy như một làn sóng bình yên ập đến sau những cơn sóng gió. Bà thầy tiếp tục: "Mọi thứ sẽ dần đi theo quỹ đạo của nó. Cô không cần phải gồng mình lên để kháng cự, mà hãy để mọi thứ tự nhiên diễn ra."

Tôn Yên lắng nghe, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng còn quá nhiều nỗi lo âu: "Nhưng nếu mình chấp nhận, liệu mình có trở thành con rối cho số phận không?" Tôn Yên hỏi, lo lắng về việc phải sống với những điều không thể tránh khỏi.

"Không phải vậy." Bà thầy nói, giọng nhẹ nhàng như cơn gió mát: "Chấp nhận không có nghĩa là đầu hàng. Đôi khi, im lặng và nhắm mắt cho mọi thứ đi qua cũng là một cách để bảo vệ bản thân. Khi thời điểm đến, khi cơ hội xuất hiện, cô có thể bỏ chạy."

Tôn Yên cảm thấy bị thu hút bởi lời khuyên của bà thầy. Cô hiểu rằng trong cuộc sống, có những lúc cần phải chờ đợi và quan sát, thay vì vội vã hành động. Bà thầy khuyên cô rằng nếu cô biết tận dụng cơ hội khi nó đến, cô có thể viết lại số phận của mình.

Tôn Yên nói, cảm thấy trong lòng mình dần dần lắng xuống: "Cảm ơn bà đã chỉ cho tôi con đường này."

Khi bước ra khỏi căn phòng xem tarot, Tôn Yên cảm thấy những suy nghĩ như một cơn lốc trong đầu. Lời bà thầy vẫn văng vẳng bên tai, khuyến khích cô chấp nhận số phận mà không để mình trở thành nạn nhân của nó.

Tôn Yên chợt nhớ lại nguyên tác của tiểu thuyết mà cô đã từng đọc, một câu chuyện đầy bi kịch mà chính mình đang sống trong đó.

"Sau một năm nữa, Tôn Nghiên và Phó Nhậm Hiên sẽ đến bên nhau." Tôn Yên lẩm bẩm, cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao: "Đến lúc đó, mình sẽ bỏ chạy."

Tôn Yên biết rằng cô không thể để mình tiếp tục bị cuốn vào trò chơi của số phận mà không có kế hoạch.

Hình ảnh của Tôn Nghiên và Phó Nhậm Hiên bên nhau, tay trong tay, khiến Tôn Yên cảm thấy như có một cái gì đó bóp nghẹt trái tim mình. Cô không muốn trở thành nhân vật phản diện, không muốn chứng kiến cảnh mình chết thảm.

Tôn Yên bắt đầu lên kế hoạch trong đầu. Cô cần phải tìm hiểu thật kỹ về những gì xảy ra trong câu chuyện, từ những địa điểm quan trọng cho đến những người có thể giúp đỡ cô. Cô cần một nơi an toàn, một con đường dẫn đến tự do mà không bị phát hiện. Cô cũng cần chuẩn bị những gì cần thiết, từ tài chính đến những vật dụng cần thiết cho hành trình của mình.

Tôn Yên quyết định bắt đầu từ việc tìm hiểu mọi thứ về Phó Nhậm Hiên. Cô cần nắm rõ tâm lý của hắn, cách mà hắn suy nghĩ và hành động, để tìm ra cách ứng phó tốt nhất. Cô cũng cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người bạn, đặc biệt là Phương Hiểu Vy, người luôn ủng hộ và bên cạnh cô.

"Hắn ta sẽ không dễ dàng để mình đi." Tôn Yên nghĩ, lòng nặng trĩu: "Nhưng mình không thể tiếp tục sống như một nhân vật phản diện. Mình sẽ không để cái chết đó diễn ra."

Tôn Yên cảm thấy một ngọn lửa mới trong lòng, một quyết tâm mãnh liệt để sống sót. Dù con đường phía trước đầy thử thách, Tôn Yên biết rằng mình sẽ phải chuẩn bị cho cuộc chạy trốn.