Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Chuyến đi chữa lành (phần 5)

Sau khi tắm xong, Tôn Yên khoác lên mình chiếc áo choàng lông của khách sạn, cảm giác ấm áp từ chất liệu mềm mại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô thở dài, cố gắng xua đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Khi quay lại, ánh mắt Tôn Yên vô tình chạm phải Phó Nhậm Hiên, người đang đứng ở một góc phòng, mặc áo choàng tắm của khách sạn.

Phó Nhậm Hiên trông thật quyến rũ và lạnh lùng, mái tóc ướŧ áŧ xõa xuống trán và làn da vẫn còn hơi ẩm. Chiếc áo choàng tắm vừa vặn ôm lấy cơ thể săn chắc của hắn, tạo nên một vẻ đẹp trai cuốn hút nhưng lại đầy vẻ bí ẩn.

Tôn Yên không thể rời mắt khỏi Phó Nhậm Hiên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

"Em ngắm tôi lâu như vậy, có điều gì đặc biệt sao?"

Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa có chút châm biếm. Tôn Yên cảm thấy một cơn nóng ập đến mặt, vội vàng quay đi để che giấu sự bối rối.

"Không có gì." Tôn Yên lắp bắp, lòng thầm nhủ không nên để mình bị cuốn vào vẻ đẹp mê hoặc ấy: "Tôi chỉ.. chỉ đang nghĩ về việc phải đi."

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Tôn Yên: "Đi đâu? Em không thể rời khỏi đây. Em đã ở đây, điều đó có nghĩa là em sẽ ở bên tôi."

Tôn Yên cảm thấy ngột ngạt: "Tôi không có ý định ở lại." Cô phản bác, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của cô dần yếu đi.

Phó Nhậm Hiên gần như tạo ra một sự thu hút không thể cưỡng lại, Tôn Yên biết rằng mình đang ở trong một tình huống không hề dễ dàng.

"Tôi không nghĩ em có thể đi đâu." Phó Nhậm Hiên nói, như một mệnh lệnh: "Tôi sẽ không để em ra ngoài một mình."

Tôn Yên không biết phải phản ứng thế nào, cô nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm nhận được sức mạnh và sự kiểm soát mà hắn mang lại.

"Cái gì cũng có giới hạn của nó." Tôn Yên nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực.

Phó Nhậm Hiên chỉ cười nhẹ, như thể không có gì có thể làm lay chuyển được hắn.

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giới hạn đó." Phó Nhậm Hiên nói, trong giọng nói của hắn có một điều gì đó đầy thách thức.

Tôn Yên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô đã nghĩ rằng mình có thể thoát ra khỏi tất cả, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang dần thay đổi theo hướng mà cô không thể kiểm soát.

Tôn Yên cố gắng nói trong tiếng thở gấp: "Tôi.. phải về biệt thự của ông ngoại. Mọi người đang chờ tôi.."

Nhưng Phó Nhậm Hiên không hề dao động. Hắn tiến lại gần giường với ánh mắt lạnh lùng, từng bước nặng nề khiến trái tim Tôn Yên đập loạn nhịp. Hắn cúi xuống, một tay chống lên giường ngay cạnh cô, tay còn lại giữ lấy cằm cô, ngón tay siết chặt khiến cô nhăn mặt vì đau.

"Em tưởng có thể thoát khỏi tôi chỉ bằng vài lời nói dối vụng về như vậy sao?"

Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên trầm thấp, đậm chất cảnh cáo. Tôn Yên dùng cả hai tay cầm lấy cánh tay hắn, cố đẩy ra nhưng chẳng khác nào chống lại bức tường kiên cố. Cơn đau từ lực siết của hắn khiến cô khó chịu, nhưng trước khi cô có thể phản kháng thêm, Phó Nhậm Hiên cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên đầy chiếm hữu, mạnh bạo đến mức khiến cô gần như nghẹt thở. Tôn Yên cựa quậy muốn thoát ra, nhưng hắn không hề nới lỏng.

Trong sự hỗn loạn của cảm xúc, Tôn Yên cảm nhận rõ sức ép của Phó Nhậm Hiên, sự bá đạo ngấm ngầm trong từng chuyển động khiến cô vừa sợ hãi vừa choáng ngợp.

Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.

Tôn Yên ngước lên, vừa sợ hãi vừa bàng hoàng.

Tôn Yên cố giữ cho ánh mắt mình lạnh lẽo, dù trong lòng không ngừng run rẩy. Đôi tay cô siết chặt, cố lấy lại tự chủ và nói: "Chúng ta... sẽ hủy hôn. Tôi không muốn đính hôn với anh, Phó Nhậm Hiên."

Phó Nhậm Hiên dừng lại, đôi mắt lóe lên tia thích thú. Khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười, đầy vẻ chế nhạo.

"Thật thú vị." Phó Nhậm Hiên cười khẽ, nhìn Tôn Yên với vẻ mặt vừa đắc thắng vừa thích thú: "Người từng điên cuồng theo đuổi tôi giờ lại muốn bỏ rơi tôi sao?"

Phó Nhậm Hiên cúi xuống, thì thầm bên tai Tôn Yên với giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa nguy hiểm: "Em có biết chúng ta đang ở đâu không? Là ở khách sạn đó."

Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên lập tức nhận ra ý nghĩa mờ ám trong lời hắn nói.

Tim Tôn Yên đập loạn lên, không chần chừ thêm giây nào, cô đẩy hắn ra, nhưng Phó Nhậm Hiên chẳng hề suy chuyển, vẫn đứng đó, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô.

Đôi mắt Tôn Yên lóe lên nỗi sợ hãi, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ cười nhẹ, sự chiếm hữu vẫn hiện rõ trong từng cử chỉ.

Phó Nhậm Hiên chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén như muốn xuyên thấu mọi lớp vỏ phòng bị của Tôn Yên.

Nụ cười nhếch mép mang theo một sự khinh miệt và ngạo mạn, như thể Phó Nhậm Hiên đang nắm trọn vận mệnh của Tôn Yên trong lòng bàn tay. Cô run rẩy lùi lại, nhưng hắn chỉ tiến thêm, áp lực bức bối như chặn mọi lối thoát.

"Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao?"

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên trầm thấp, từng lời như tiếng gió lạnh thoảng qua, nhưng đủ sức khiến Tôn Yên cảm nhận được sự tàn nhẫn bên trong.

Đôi mắt của Phó Nhậm Hiên không hề dịu đi, thay vào đó là sự ham muốn khám phá và chiếm hữu. Hắn thấy mọi nỗi sợ, mọi xúc cảm của Tôn Yên đang hiện rõ, điều đó chỉ khiến hắn thêm thích thú.

Tôn Yên giữ lấy tay áo choàng, nắm một cách thật chặt, cố gắng tìm một chút can đảm để đối diện.

"Anh đừng quên." Tôn Yên khẽ thở, giọng run rẩy: "Hôn ước là do gia đình hai bên sắp xếp, không có nghĩa là anh có quyền sở hữu tôi."

Lời Tôn Yên vừa dứt, Phó Nhậm Hiên bật cười khẽ, tiếng cười như cắt qua không gian tĩnh mịch. Hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo lại gần, khiến cô không thể chống cự.

"Quyền?" Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh từng chữ, mắt nhìn sâu vào Tôn Yên: "Nhìn tôi không có đủ quyền lực sao? Đây không còn là vấn đề của gia đình nữa. Em sẽ là của tôi, dù có đồng ý hay không."

Tôn Yên cố gắng giằng tay ra, nhưng bàn tay Phó Nhậm Hiên siết chặt đến nỗi cô không còn chút sức lực phản kháng. Trước sự bất lực của cô, hắn chỉ càng thêm thích thú, ánh mắt như dạo chơi trên sự sợ hãi của cô.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không kết hôn với anh." Tôn Yên nói, giọng như thách thức, dù sâu trong lòng là nỗi hoang mang.

Phó Nhậm Hiên nhếch môi, như thể lời của Tôn Yên chỉ là trò đùa.

Phó Nhậm Hiên tiếp tục giữ chặt Tôn Yên, ánh mắt sắc bén, không để cô có cơ hội trốn thoát. Nụ hôn của hắn chiếm đoạt, gần như nhấn chìm mọi sức phản kháng yếu ớt của cô.

"Buông... ra..."

Tôn Yên cố vùng vẫy, giọng kêu cứu nghẹn lại, nhưng Phó Nhậm Hiên không để cô thoát khỏi sự kiểm soát. Tay hắn luồn vào mép áo choàng, động tác mạnh mẽ khiến cô giật mình kinh hãi.

"Dừng... lại..."

Tuy nhiên, cảm giác bất lực và sợ hãi không làm cô chùn bước. Tôn Yên cố gắng dồn hết sức lực còn lại để đẩy Phó Nhậm Hiên ra, ánh mắt lạnh lẽo lộ vẻ không khuất phục.

"Phó Nhậm Hiên, anh buông tôi ra!"

Bị ánh nhìn ấy thách thức, Phó Nhậm Hiên dừng lại một thoáng, rồi cười khẩy, như thể Tôn Yên chỉ là một món đồ chơi làm hắn thấy thích thú.

Tôn Yên nằm dưới sức nặng của Phó Nhậm Hiên, đôi môi lại bị khóa chặt trong nụ hôn chiếm hữu và thô bạo.

Cảm giác ngột ngạt khiến Tôn Yên gần như nghẹt thở, tiếng kêu cứu bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt và đầy tuyệt vọng. Đôi tay cô cố vùng vẫy, nắm lấy cánh tay Phó Nhậm Hiên, nhưng sức lực chênh lệch khiến cô gần như bất lực.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên không hề nhẹ nhàng, mà là sự xâm chiếm lạnh lẽo, thể hiện rõ ý muốn kiểm soát hoàn toàn. Hắn như đang thử thách sức kháng cự của Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng không hề tỏ ra mảy may cảm thông.

Tôn Yên càng cựa quậy, Phó Nhậm Hiên lại càng siết chặt hơn, tay hắn bắt đầu lướt dọc theo đường viền áo choàng, khiến cô kinh hãi và kêu lên lần nữa, giọng yếu ớt và gần như lạc đi.

"Làm ơn... buông ra..."

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí. Phó Nhậm Hiên dừng lại trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ khó chịu nhưng vẫn không rời khỏi Tôn Yên, như thể hắn đang phân vân giữa việc nhấc máy hay tiếp tục trò chơi chiếm hữu.