Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 5: Chuyến đi chữa lành (phần 3)

Tôn Yên vừa đưa được bé trai cho nhân viên cứu hộ, cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong lòng. Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu khi đột nhiên, một cơn sóng lớn ập đến.

Tôn Yên chưa kịp phản ứng đã bị cuốn ra xa bờ, cơ thể bị chao đảo trong dòng nước dữ dội.

"Cẩn thận!"

Một giọng nói từ xa vang lên, nhưng Tôn Yên không thể nghe rõ. Cô chỉ cảm thấy sức mạnh của sóng nước đẩy cô ra xa, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Tim cô đập thình thịch, và nỗi sợ hãi lại xâm chiếm tâm trí.

Đột nhiên, Tôn Yên cảm thấy chân mình bị chuột rút. Cơn đau nhói làm cô không thể bơi được nữa, dòng nước lạnh lẽo xung quanh bắt đầu kéo cô xuống. Tôn Yên cố gắng bình tĩnh, nhưng cơn đau quá mạnh, cô không thể không hoảng loạn.

Tôn Yên nhìn quanh, trong tuyệt vọng tìm kiếm ai đó có thể giúp đỡ.

Ngay lúc này, từ phía bờ cát, Phó Nhậm Hiên cũng vừa chạm tới nơi dòng nước bắt đầu trở nên dữ dội. Hắn thấy Tôn Yên đang vùng vẫy, không còn đủ sức để chống cự lại cơn sóng.

"Tôn Yên!"

Phó Nhậm Hiên thét lên, sự lo lắng lấp đầy ánh mắt.

Phó Nhậm Hiên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng hắn phải cứu Tôn Yên. Phó Nhậm Hiên lao về phía cô, bơi qua từng cơn sóng, nỗ lực hết sức để đến gần. Từng giọt nước bắn vào mặt hắn, nhưng không gì có thể ngăn cản hắn trong khoảnh khắc này.

Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên cũng đến bên cạnh Tôn Yên, gương mặt cô đã tái xanh vì sức lực cạn kiệt.

"Nắm lấy tôi!"

Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng nói đầy quyết tâm. Không chờ đợi, hắn vòng tay qua người Tôn Yên, kéo cô lại gần.

Tôn Yên dù đang trong tình trạng mệt mỏi và hoảng loạn, vẫn cố gắng tuân theo. Phó Nhậm Hiên nắm chặt lấy tay cô, cảm giác ấm áp từ bàn tay hắn truyền đến, giúp cô tìm lại một chút sức mạnh.

Phó Nhậm Hiên cũng đầy hồi hộp khi cả hai đang phải đối mặt với sức mạnh của biển cả.

Tôn Yên được đưa lên bờ cát, thân hình cô mềm nhũn, không còn sức lực. Trong những giây phút mơ màng, cô cảm giác như mình đang trôi dạt giữa những cơn sóng.

Tiếng hò reo, tiếng ồn ào xung quanh dần trở nên mờ nhạt, nhưng một ánh sáng ấm áp bất ngờ chiếu rọi vào lòng Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên không hề chần chừ. Hắn quỳ xuống bên cạnh Tôn Yên, lo lắng nhìn vào gương mặt tái nhợt của Tôn Yên. Hắn liền hô hấp nhân tạo cho cô, từng nhịp thở dồn dập, tràn đầy sự quyết tâm. Đã nhiều lần hắn nghĩ đến hình ảnh này, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi và lo lắng như lúc này.

"Tôn Yên, tỉnh lại đi."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, đôi môi gần sát bên môi Tôn Yên. Hắn không thể chờ thêm nữa. Với một động tác đầy dứt khoát, hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Tôn Yên, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt, như một sự sống mới, một niềm hy vọng.

Cảm giác ấm áp từ nụ hôn ấy như truyền thêm sức mạnh vào cơ thể cô. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tôn Yên. Cô từ từ mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến cô khó chịu. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phó Nhậm Hiên, cô cảm thấy hoang mang.

Phó Nhậm Hiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tôn Yên đã hồi tỉnh, nhưng vẫn chưa dám buông lơi tay mình ra.

Tôn Yên hoảng hốt ngồi dậy, nhưng cảm giác choáng váng khiến cô phải ngồi lại.

"Anh... anh đang làm gì ở đây?" Tôn Yên hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng lại chứa đầy bất ngờ.

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhìn Tôn Yên, ánh mắt sắc bén như một mũi dao. Sự im lặng kéo dài giữa họ khiến không khí trở nên căng thẳng.

Tôn Yên cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong ánh mắt của Phó Nhậm Hiên, một cảm giác sợ hãi ập đến khiến cô muốn chạy trốn. Nhưng cơn đau nhói ở chân khiến cô không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi lại trên bờ cát, lòng dạ bối rối.

"Chưa thấy cô cứu người bao giờ..."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu nhạt nhòa, nhưng sự châm chọc trong đó không thể phủ nhận. Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân nhỏ bé của Tôn Yên, cảm giác bàn tay hắn mạnh mẽ và lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp mà cô vừa trải qua trong nụ hôn vừa rồi.

"Đau không?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một chút gì đó khiến Tôn Yên cảm thấy lẫn lộn.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên như thể đang cố gắng tìm hiểu một bí ẩn ẩn sâu bên trong.

Tôn Yên không biết phải trả lời thế nào: "Chỉ là một chút thôi." Cô lắp bắp, nhưng trong lòng không khỏi dậy lên một cơn sóng khác.

Tôn Yên cảm thấy bàn tay Phó Nhậm Hiên vẫn nắm chặt cổ chân mình, nhưng ý muốn rút chân lại lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết rõ Phó Nhậm Hiên chỉ đang giả vờ, bởi con người độc ác như hắn sẽ không biết đến sự dịu dàng.

Phó Nhậm Hiên chỉ dành điều đó cho Tôn Nghiên, em nuôi của Tôn Yên, người mà hắn vẫn luôn yêu thương.

Ký ức về những chi tiết trong tiểu thuyết hiện về trong tâm trí Tôn Yên, cảnh Phó Nhậm Hiên đã chém đầu cô như thế nào trong cái kết bi thảm của câu chuyện.

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, Tôn Yên rùng mình khi nghĩ đến điều đó.

"Tôi không cần anh."

Tôn Yên nói, giọng có phần yếu ớt nhưng quyết tâm. Cô gạt tay Phó Nhậm Hiên ra, ý định tự mình đứng dậy.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy thú vị, như thể sự phản kháng này là một điều gì đó mới mẻ và hấp dẫn.

"Cô không giống như trước đây."

Phó Nhậm Hiên nhận xét, điều đó chỉ khiến Tôn Yên thêm phần chán ghét. Hắn không phải là người đã từng nâng niu cô, mà là người đã từng đẩy cô vào những tình huống tồi tệ nhất.

Khi Tôn Yên cố gắng đứng lên, Phó Nhậm Hiên đột nhiên bế cô lên, khiến cô hoảng hốt.

"Buông tôi ra!"

Tôn Yên vùng vẫy, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ siết chặt hơn, hoàn toàn không có ý định thả cô xuống. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, trong lòng lại một lần nữa dấy lên sự hoang mang.

"Cô không cần phải vùng vẫy." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu không hề mảy may lo lắng, chỉ có sự kiêu ngạo: "Tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm lần nữa."

Sự chiếm hữu trong lời nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên cảm thấy vừa sợ hãi vừa tức giận.

"Tôi không cần anh giúp!"

Tôn Yên cãi lại, lòng thầm cầu mong rằng Phó Nhậm Hiên hiểu được điều đó. Cô không muốn bị giam cầm trong vòng tay của một kẻ mà cô đã từng sợ hãi, một người mà cô chỉ có thể nhìn thấy qua những lớp màn của sự độc ác và sự lãnh đạm.

Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ cười, ánh mắt ấy khiến Tôn Yên cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.

Quyết tâm không để bản thân trở nên yếu đuối, Tôn Yên nắm lấy cổ áo Phó Nhậm Hiên, kéo hắn gần lại. Hơi thở của họ gần kề, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể hắn.

"Anh sẽ không làm gì được tôi đâu."

Tôn Yên đe dọa, cố gắng tạo ra gương mặt đáng sợ và kiêu ngạo của một nữ phản diện: "Hãy nhớ rằng tôi không phải là người dễ dàng bị khuất phục."

Phó Nhậm Hiên nhướng mày, đôi mắt hắn phản ánh sự hứng thú. Hắn không hề hoảng sợ trước sự tức giận của Tôn Yên, mà ngược lại, điều đó dường như chỉ khiến hắn thêm phần thích thú.

"Cô đang cố gắng đe dọa tôi à?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút chế giễu: "Thú vị đấy."

Tôn Yên cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô không thể để sự yếu đuối lộ ra: "Tôi không muốn anh can thiệp vào cuộc sống của tôi, buông tay ra."

Tôn Yên nắm chặt lấy áo Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn chỉ giữ nguyên vị trí, không có ý định buông tha cho cô.

"Tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình." Tôn Yên tiếp tục, giọng nói mang theo một chút bất lực nhưng không kém phần kiên quyết.

Tôn Yên không muốn trở thành một đứa con gái đeo bám Phó Nhậm Hiên, nhưng sức mạnh của hắn lại khiến cô cảm thấy nhỏ bé.

Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, như thể muốn xuyên thấu mọi nỗi sợ hãi và sự kiêu ngạo của cô.

"Cô có nghĩ rằng chỉ cần gầm ghè là có thể làm cho tôi sợ hãi? Cô có thể khóc lóc hay vùng vẫy, nhưng điều đó chỉ khiến tôi muốn giữ cô lại lâu hơn mà thôi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu mang đầy sự thách thức.

Tôn Yên cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Lời nói của Phó Nhậm Hiên như một lời cảnh báo, một lời nhắc nhở rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là sự giận dữ hay tình yêu, mà còn là một trò chơi nguy hiểm mà cả hai đều đang tham gia.

Tôn Yên không thể để mình trở thành kẻ thua cuộc, nhưng cũng không thể chấp nhận sự thật rằng hắn lại có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô.

Trong giây phút đó, từng nhịp thở như hòa vào nhau trong không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng. Tôn Yên biết rằng cô cần phải tìm ra cách để vượt qua sự chơi đùa của Phó Nhậm Hiên, nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận được một phần của mình đang bị lôi cuốn vào sức hút bí ẩn của Phó Nhậm Hiên.