Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 1: Tôn Yên

Tôn Yên mở mắt trong sự hoang mang khi thấy mình nằm giữa một căn phòng xa lạ nhưng sang trọng, bày trí lộng lẫy với phong cách cổ điển.

Từng đường nét trong căn phòng đều toát lên vẻ giàu có và quyền lực mà cô chưa từng thấy qua.

Trước khi Tôn Yên kịp định thần lại, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến cô giật mình. Tôn Yên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên cạnh, có chút lưỡng lự nhưng vẫn bắt máy.

"Con bé này, sao còn chưa đến Phó gia gặp Phó Nhậm Hiên? Còn định làm Tôn gia mất mặt đến bao giờ?"

Giọng ông nội Tôn đầy trách móc và nặng nề vang lên từ đầu dây bên kia.

Tôn Yên cố gắng nén cơn đau đầu đang cuộn trào, không hiểu nổi những gì đang diễn ra. Cô theo bản năng đáp một câu mơ hồ: "Con... không khỏe..." Rồi dập máy, cảm thấy mệt mỏi không tưởng.

Tôn Yên xoa nhẹ trán, lục lại từng mảnh trí nhớ trong đầu nhưng chẳng có gì quen thuộc. Như một phản xạ, Tôn Yên bước đến chiếc gương lớn trong phòng và gần như ngừng thở khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trước mắt.

Đây không phải là gương mặt cô quen thuộc!

Một mỹ nhân với vẻ đẹp sắc sảo và kiêu sa xa lạ đang nhìn Tôn Yên qua lớp kính. Tôn Yên kinh hãi, lòng dạ rối bời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đó không phải là Tôn Yên – nhưng lại là chính cô.

Tôn Yên cảm thấy hơi ớn lạnh khi nhận ra mình đang khoác trên người một bộ đầm ngủ mỏng manh, làm từ lớp ren đen mỏng quyến rũ, để lộ từng đường nét mềm mại của cơ thể.

Tôn Yên nhìn lại bản thân, nhíu mày khó chịu. Đây không phải là phong cách của cô! Tôn Yên không bao giờ mặc đồ kiểu này, càng không quen với sự táo bạo và quyến rũ mà bộ đầm này toát lên.

Tôn Yên bước đến mở tủ quần áo, hy vọng tìm thấy bộ đồ nào đơn giản và kín đáo hơn. Nhưng khi tủ đồ mở ra, từng chiếc váy đầm sεメy và ôm sát cơ thể được bày biện trước mắt, từ chất liệu ren đến satin mượt mà.

Sự táo bạo của những trang phục này khiến Tôn Yên càng thêm khó chịu. Không còn cách nào khác, cô vội khoác chiếc áo len bên ngoài để cảm thấy thoải mái hơn.

Hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, Tôn Yên đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Trước mắt Tôn Yên là một hành lang dài, to lớn, với những bức tường được trang trí cầu kỳ và đèn chùm lấp lánh trên trần nhà, ánh sáng phản chiếu khắp nơi khiến mọi thứ càng thêm xa hoa, lộng lẫy.

Không khí xung quanh có phần nặng nề, tĩnh lặng đến đáng sợ. Mọi thứ xa lạ và quyền lực này khiến Tôn Yên không khỏi lo lắng khi từng bước đi sâu vào ngôi biệt thự mang tên "Tôn gia" này.

Vừa bước ra khỏi phòng, Tôn Yên đã thấy một cô hầu gái trẻ đang đứng cúi đầu chờ sẵn bên ngoài.

Khi vừa nhìn thấy Tôn Yên, cô gái ấy lập tức hoảng sợ, cúi đầu rồi nhanh chóng quỳ xuống, run rẩy đến mức không dám ngẩng mặt lên. Tôn Yên thoáng ngạc nhiên trước thái độ này, không hiểu vì sao cô hầu gái lại khϊếp sợ mình đến thế.

Tôn Yên đoán ra rằng có lẽ cô gái này đã quen với tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn của thân xác mà cô đang sở hữu.

Tôn Yên hạ giọng mềm mỏng, cô bước đến gần và nói: "Cô tên là gì?"

Cô hầu gái run rẩy đáp: "Tiểu... Tiểu Mỹ."

"Tiểu Mỹ, giúp tôi chuẩn bị vài bộ trang phục đơn giản được không?" Tôn Yên nhẹ giọng nói tiếp, không muốn khiến cô gái sợ hãi thêm: "Kiểu như váy trắng ngắn, áo thun và một chiếc áo khoác free size."

Nghe yêu cầu khác hẳn với hình ảnh quen thuộc của "Tôn Yên", Tiểu Mỹ hơi sững sờ nhưng không dám hỏi lại. Cô lập tức gật đầu, giọng khẽ khàng: "Vâng, tiểu thư. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay ạ."

Nhìn Tiểu Mỹ vội vàng rời đi, Tôn Yên thở phào nhẹ nhõm. Trong khung cảnh quyền lực và lạnh lẽo của Tôn gia, cô vẫn giữ vững ý định sống theo cách của mình, bất chấp vai trò xa lạ mà cô buộc phải đảm nhận.

Tôn Yên bước vào phòng bếp, cảm nhận sự tĩnh lặng lạ thường bao trùm cả căn biệt thự. Hôm nay không biết vì sao mà khắp nơi đều vắng vẻ, không một bóng người qua lại.

Tôn Yên cảm thấy hơi đói bụng và có ý định nấu một gói mì để ăn tạm. Nhưng khi mở tủ, cô nhanh chóng nhận ra rằng ở đây không có một gói mì nào, thậm chí cả lương khô hay đồ ăn nhanh cũng không thấy đâu.

Tôn Yên đành mở tủ lạnh, hi vọng tìm được thứ gì đó dễ chế biến.

Nhưng thay vào đó, bên trong chỉ toàn là những nguyên liệu tươi ngon và đắt tiền: Từ thịt bò cao cấp đến hải sản tươi sống và các loại rau củ ngoại nhập, tất cả đều là sơn hào hải vị.

Nhìn vào đống nguyên liệu này, Tôn Yên chợt cảm thấy bối rối – cô chưa bao giờ tự mình chuẩn bị những món ăn cầu kỳ như vậy.

Ngậm ngùi đóng cửa tủ lạnh lại, Tôn Yên tự nhủ có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cô bị cản trở bởi chính sự xa hoa của Tôn gia. Cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi Tiểu Mỹ quay lại hoặc chờ một ai đó đến để giúp cô nấu nướng.

Trong lúc chờ đợi, Tôn Yên ngồi tựa vào ghế, cảm nhận sự xa lạ và có phần cô độc đang bao quanh mình, đồng thời cũng bắt đầu hiểu rõ hơn cuộc sống mà "Tôn Yên" đã trải qua trong căn biệt thự xa hoa này.

Khi Tiểu Mỹ quay về, trên tay là một túi xách đựng những trang phục mà Tôn Yên đã yêu cầu, cô vẫn giữ dáng vẻ run rẩy, cúi đầu đưa túi cho Tôn Yên.

Tôn Yên nhẹ nhàng đón lấy, mỉm cười cảm ơn, khiến Tiểu Mỹ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Tôn Yên nhìn Tiểu Mỹ, cố giữ giọng thân thiện nhất có thể: "Tiểu Mỹ, cô có thể kể cho tôi nghe một chút về căn biệt thự này.. và về Phó Nhậm Hiên không?"

Tiểu Mỹ bối rối, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên và lo lắng, nhưng vì không muốn làm trái ý tiểu thư, cô đành chậm rãi đáp lời:

"Thưa.. đại tiểu thư là người phụ nữ có quyền lực trong Nguyệt thành, nổi tiếng với sự sắc bén và lạnh lùng. Hiện tại, tiểu thư đang theo đuổi thiếu gia Phó Nhậm Hiên, nhưng vì.. vì tiểu thư Tôn Nghiên – em gái nuôi của tiểu thư – mà chuyện tình cảm không được thuận lợi lắm."

Nghe đến đây, Tôn Yên hơi chấn động. Một cơn đau đầu nhẹ ập đến khi cô cố gắng liên kết những gì Tiểu Mỹ nói với những ký ức xa xôi của mình.

Cái tên "Tôn Nghiên" và "Phó Nhậm Hiên" bắt đầu trở nên quen thuộc, những mảnh ký ức dần hiện lên rõ ràng.

Tôn Yên nhớ ra rằng mình đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết hắc bang cường thủ hào đoạt, trong đó Tôn Nghiên là nữ chính dịu dàng, hiền lành, Phó Nhậm Hiên là nam chính lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, người đã dùng mọi cách để chiếm đoạt tình yêu của Tôn Nghiên.

Còn Tôn Yên – nhân vật cô đang nhập vai – chính là ác nữ trong câu chuyện này. Vì ganh tỵ với Tôn Nghiên, cô ta không ngừng tìm cách chia rẽ mối quan hệ giữa nữ chính và nam chính, cuối cùng nhận về kết cục bi thảm.

Lòng Tôn Yên trĩu nặng. Định mệnh đẩy cô vào vị trí của một ác nữ trong một câu chuyện ngược tâm mà chính cô từng đọc. Dù biết trước kết cục tàn khốc, nhưng có lẽ cô không thể dễ dàng thay đổi nó. Tôn Yên âm thầm thề với lòng mình sẽ tìm cách vượt qua vai trò oan nghiệt này, không để bản thân bị cuốn vào bi kịch đã định trước.

Những ký ức về cuốn tiểu thuyết đen tối dần ùa về trong đầu Tôn Yên, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôn Yên nhớ lại những tình tiết kinh hoàng, đặc biệt là đoạn kết đầy máu me khi nhân vật "Tôn Yên" phải chịu sự trừng phạt tàn khốc của Phó Nhậm Hiên.

Để bảo vệ Tôn Nghiên – nữ chính yếu đuối và ngây thơ mà hắn một mực yêu thương – Phó Nhậm Hiên đã không ngần ngại ra tay dã man với Tôn Yên.

Hắn lạnh lùng cầm thanh katana chém thẳng vào cổ Tôn Yên, không hề nương tay, như thể chỉ xem cô là một kẻ cản đường đáng chết.

Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó, Tôn Yên không khỏi rùng mình. Cô đã từng thương hại "Tôn Yên" khi đọc cuốn tiểu thuyết ấy, nhưng giờ đây khi nhập vai thành chính nhân vật ấy, cảm giác sợ hãi và lo lắng càng tràn ngập trong lòng cô.

Liệu Tôn Yên có thể thoát khỏi kết cục đáng sợ đó không?

Tiếng tim đập nhanh bất chợt kéo Tôn Yên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cơn ớn lạnh bủa vây khi cô nhớ lại những tình tiết kinh hoàng của cuốn tiểu thuyết.

Hình ảnh Phó Nhậm Hiên lạnh lùng giáng xuống thanh katana sắc bén, kết thúc cuộc đời Tôn Yên chỉ để bảo vệ người hắn yêu – Tôn Nghiên. Cảnh tượng đẫm máu đó khiến cô không khỏi rùng mình.

Nghĩ đến kết cục kinh hoàng ấy, cảm giác buồn nôn xộc lên khiến Tôn Yên vội chạy vào nhà vệ sinh, cố kìm nén cơn co thắt. Vị giác của cô đắng ngắt, tay bấu chặt vào bồn rửa, ngực phập phồng cố hít thở đều đặn.

Đây không phải là trò đùa – Tôn Yên thực sự đã nhập vai vào một câu chuyện đen tối, nơi mà chính sinh mạng mình có thể bị đe dọa bởi tình yêu mù quáng và lòng thù hận của Phó Nhậm Hiên.

Dần bình tĩnh lại, Tôn Yên ngẩng đầu lên, nhìn vào gương và tự nhủ rằng cô sẽ không để mình rơi vào bi kịch này một cách dễ dàng. Thay vì trở thành một ác nữ tàn độc theo kịch bản, cô nhất định sẽ tìm cách sống sót và thay đổi số phận của mình.