Chiết Khương

Chương 2

Trời vừa tảng sáng, ánh sáng nơi chân trời tối tăm, bầu trời âm u khiến lòng người hoảng hốt.

Lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng két, một nha hoàn xông vào phòng, trên vai vẫn đọng đầy tuyết, vừa thở hổn hển vừa kêu lên: “Cô nương, thiếu gia ở bên ngoài bị người ta ức hϊếp ạ!”

Trong khoảnh khắc, Khương Nhiêu còn tưởng mình đang nằm mơ.

Trời vừa sáng, nha hoàn xông vào nhà, rõ ràng đều là cảnh tượng vừa diễn ra trong mơ.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nha hoàn ấy, đập vào mắt nàng là gương mặt mà mình mới thấy trong mơ.

Khương Nhiêu gần như nín thở, thân thể khẽ run lên như bị kim đâm: “Cẩn Hành đâu rồi?”

“Ở… Ở ngoài chuồng ngựa bên cạnh Dịch quán.”

Ngoài chuồng ngựa, bên cạnh Dịch quán.

Cũng giống hệt trong giấc mơ.

Nói cách khác, giấc mơ ấy kể lại chuyện sẽ xảy ra hôm nay…

Khương Nhiêu vội vã đứng dậy, xốc chăn lên, bối rối thò mũi chân vào giày thêu đặt dưới giường: “Mau dẫn ta đến đó!”



Trận tuyết hôm qua như một con Thao Thiết nuốt chửng toàn bộ sắc màu trên thế gian chỉ trong một đêm. Giờ đây chỉ còn một màu trắng vô cùng vô tận, che trời lấp đất, mãi đến khi một vệt màu đỏ bất thình lình xâm nhập vào không gian này.

Ấy là Khương Nhiêu, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, đang chạy về phía chuồng ngựa.

Nàng chạy rất vội vã, dây thắt áo choàng lỏng lẻo bị thổi ra đằng sau, góc áo bị gió thổi phồng lên, vạt áo bay phấp phới.

Suốt chặng đường, nàng cứ nghĩ bên chỗ chuồng ngựa sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Nếu đệ đệ còn chưa làm gì thì nàng sẽ trực tiếp dẫn cậu bé rời đi, cách thiếu niên kia xa chừng nào hay chừng ấy.

Nhưng nếu đệ đệ đã đắc tội người ta…

Khương Nhiêu không khỏi đau đầu.

Dựa vào tính cách có thù phải trả của thiếu niên trong tương lai, nếu đệ đệ đã đắc tội hắn, nàng không biết mình có thể thay đổi vận mệnh sẽ bị trả thù sau này hay không.

Nàng càng nghĩ lại càng có linh cảm chẳng lành.

Ác mộng mấy lần trước, cho dù đã được biết trước nhưng nàng vẫn không thể thay đổi kết cục cuối cùng, lỡ như lần này cũng không thể…

Bỗng chốc, mấy bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

Một nhóm người tụ tập ngoài chuồng ngựa, trong nhóm người đó có đệ đệ của nàng, cũng có người hầu trong nhà nàng.

Nhưng nàng lại không thấy thiếu niên kia ở đâu.

Sau khi tìm kiếm một lượt, Khương Nhiêu chợt hít sâu một hơi…

Một bóng người nằm trên mặt đất, bị đám người chung quanh bao vây, nhìn từ xa không thấy rõ ràng nhưng có vẻ chính là thiếu niên trong giấc mơ.

Mấy cọng cỏ rơi rụng trên nền tuyết, cùng với một cây nạng thô sơ được làm từ gậy gỗ.

Đệ đệ của nàng đang cao giọng ra lệnh cho người hầu: “Đổ thùng nước lạnh này xuống cho ta! Để ta chống mắt lên xem hắn ta có tỉnh dậy hay không!”

Nghe vậy, trái tim Khương Nhiêu run lên, vội vàng tiến lên chặn trước người thiếu niên: “Dừng tay!”

Người hầu lập tức dừng động tác.

Khương Nhiêu thở hổn hền nhìn thùng nước lạnh suýt nữa thì đổ hết lên người thiếu niên kia, lập tức biết được vì sao trong giấc mơ, cả người thiếu niên lại ướt đẫm.

Nếu nàng đến trễ hơn một lát, có lẽ cả người hắn sẽ lại ướt như chuột lột.

May mà nàng chạy đến sớm, không thì giữa mùa đông bị dội nguyên một thùng nước lạnh lên người, không biết sẽ lạnh thấu xương cỡ nào.

Chỉ mới tưởng tượng mà thôi, nàng đã rùng mình một cái.

Khương Nhiêu vẫn còn chưa thôi sợ hãi, buông mi nhìn gương mặt của thiếu niên.

Mái tóc đen của hắn bù xù, sống mũi cao thẳng dính vết máu, trên trán có vết bầm đen, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lúc này nhắm chặt, chung quanh là khung cảnh đầy tuyết làm tôn lên làn da trắng xanh của hắn, trông giống hệt người chết.

Khương Nhiêu sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cuống quýt thò tay thăm dò hơi thở của hắn.

May mà vẫn còn sống.

Không biết hắn ngã xuống tuyết bao lâu, tuyết đã chồng chất trên người thành một lớp thật dày.

Giữa tháng Chạp trời đông giá rét, trên người hắn chỉ có một bộ xiêm y vải thô mỏng manh rách mướp đủ chỗ, thậm chí không thể che khuất cánh tay của hắn, một đoạn cánh tay gầy yếu lõα ɭồ bên ngoài, đặt trên tuyết bị đông lạnh đến nỗi tím tái. Bộ xiêm y vải thô rách rưới ấy, chỉ sợ cho người hầu nhà nàng làm khăn lau cũng chê bẩn, huống chi là mặc trên người.

Trời lạnh đến thế, vì sao người này lại lưu lạc đến tình trạng này?

Khương Nhiêu cởϊ áσ choàng của mình đắp lên người hắn, dùng thân thể che chở hắn: “Sao hắn lại bị ngất xỉu?”

“Đệ đánh hắn à?” Khương Nhiêu run rẩy hỏi.

Khương Cẩn Hành xoa mũi, vô cùng ấm ức: “Ta không đánh được hắn, đều là hắn đánh ta! Hắn đột nhiên hôn mê, không liên quan gì đến ta! Ta nghi ngờ hắn đang diễn kịch!”

Cậu bé đứng trong tuyết, vừa bực bội vừa cáu giận: “Tỷ mau nhìn thảo dược trong tay hắn đi! Đó là loại thuốc sẽ làm cho ngựa nổi điên, chính hắn là kẻ hại phụ thân chúng ta bị thương!”

Khương Nhiêu nhìn lòng bàn tay của thiếu niên, quả thực hắn đang cầm một bó thảo dược trong tay.

Trong giấc mơ, nàng thấy hắn lớn tuổi hơn đệ đệ nên hiểu nhầm hắn đang bắt nạt đệ đệ của nàng, sau này lại vì nắm thảo dược này nên tin lời nói của đệ đệ.

Nhưng nếu chỉ vì hắn cầm thảo dược trên tay thì không thể chứng minh hắn nhất định là hung thủ.

Khương Nhiêu không khỏi hối hận vì sự xúc động trong mơ của mình.

Trên mu bàn tay của thiếu niên chằng chịt vết nứt nẻ vì bị đông lạnh, rất sâu, chỉ nhìn thôi đã thấy đau.

Trong lòng nàng càng áy náy.

Trước khi đến đây, nàng còn định nhanh chóng dẫn đệ đệ rời đi, trốn được bao xa thì cứ trốn, song bây giờ thấy tình trạng đáng thương của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh cảm giác không đành lòng.

Không cần biết tương lai hắn sẽ có địa vị cao cỡ nào, lúc này hắn chỉ là một nhóc con đáng thương gầy yếu bất lực, bị đau đớn đến nỗi ngất xỉu, thân thể gầy trơ xương như thể đã nhiều ngày không đủ cơm để ăn, bị người ta ức hϊếp cũng không thể đánh trả.

Trong lòng Khương Nhiêu tràn đầy thương tiếc và hối hận: “Hắn thật sự ngất xỉu đấy, không phải giả vờ đâu.”

Khương Nhiêu vừa dứt lời, Khương Cẩn Hành đã bất mãn chu môi, kéo tay Khương Nhiêu nói: “A tỷ, chẳng phải tỷ nói là khi nào tìm được kẻ bỏ thuốc cho ngựa làm hại phụ thân chịu khổ, cũng sẽ cho kẻ đó cảm nhận được đau đớn mà phụ thân phải chịu sao? Bây giờ ta tìm được kẻ xấu rồi, chúng ta nên trả thù hắn.”

Khương Nhiêu: “…”

Đúng là nàng từng nói như thế.