Truy Vân

Chương 3: Nhiệm vụ Chi Tử

Nguồn thu nhập của trưởng lão là từ môn phái; còn nguồn thu nhập của đệ tử hoặc là tự bản thân kiếm được, hoặc là làm nhiệm vụ sư môn để đổi lấy chút linh thạch.

Linh thạch có giá trị vô cùng lớn, vừa hỗ trợ tu sĩ tu luyện vừa là vật dùng để trao đổi. Linh thạch được chia làm bốn loại: ngũ linh, thiên linh, địa linh và hỗn linh. Trong đó, ngũ linh là loại linh thạch có giá trị cao nhất, hỗn linh là loại linh thạch có giá trị thấp nhất.

Muốn kiếm được loại có phẩm chất cao thì phải chọn nhiệm vụ sư môn có độ khó cao. Nhưng hôm nay hắn đến không phải vì kiếm linh thạch, mà đến vì muốn xác thực một việc.

Chu Phong đứng trước bảng nhiệm vụ cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước, khi hắn chọn nhiệm vụ thu thập huyết linh thú của Điệp Lang thì Bạch Sơ Vân cũng nhận nhiệm vụ tương tự.

Hắn đưa tay tính gỡ thẻ nhiệm vụ xuống thì trông thấy Bạch Sơ Vân cũng tới chỗ này nhận nhiệm vụ.

Trùng hợp tới như vậy. Đúng là trời cũng giúp ta mà. Hắn vậy mà cũng tới đây nhận nhiệm vụ.

Chu Phong chỉnh lại quần áo, nghiêm trang bước qua chỗ Bạch Sơ Vân. Bạch Sơ Vân mặc dù biết hắn đứng bên cạnh nhưng y vẫn giữ thái độ như cũ, nhanh chóng rút thẻ nhiệm vụ của mình xuống rồi xoay người rời đi.

Chu Phong đi lại gần bắt chuyện: “Trùng hợp thật đó Bạch sư đệ. Ngươi cũng tới đây nhận nhiệm vụ sao?”

Bạch Sơ Vân đi lướt qua người hắn, xem hắn giống như không tồn tại. Nụ cười trên môi Chu Phong cứng lại. Mặc dù vậy, hắn vẫn không từ bỏ mà chạy nhanh theo, bám riết không buông.

Chu Phong lách người đi qua đoạt lấy thẻ nhiệm vụ trên tay Bạch Sơ Vân, cười nói: “Ấy, Bạch sư đệ chọn nhiệm vụ gì vậy? Có thể cho ta xem một chút không?”

Mặt Bạch Sơ Vân đen lại, khô khốc nói: “Trả lại cho ta!”

Chu Phong không để ý, lật xem thẻ nhiệm vụ của y một cách tự nhiên. Hắn nhìn người đối diện, tặc lưỡi nói: “Bạch sư đệ vậy mà lại chọn nhiệm vụ Chi Tử. Chà, để ta xem nào! Tận mười người cơ à? Như vậy chẳng phải vất vả lắm hay sao? Bạch sư đệ có muốn…”

Hắn còn chưa nói xong thì trên tay đã trống trơn, thẻ nhiệm vụ cũng đã bị y đoạt lại. Bạch Sơ Vân cúi gầm mặt xuống, hậm hừ nói: “Ngươi tránh xa ta ra một chút! Ta ghê tởm ngươi.”

Y nói xong liền đi lướt qua người hắn, thoáng chốc đã rời khỏi Vụ Các. Chu Phong nắm chặt tay lại, tiếp tục tìm nhiệm vụ.

Ta sẽ không từ bỏ.

***

Ba ngày sau, tại trấn Từ Thủy.

Bạch Sơ Vân cẩn thận dặn dò: “Lần này, nhiệm vụ của chúng ta là bắt thủy quái. Mặc dù thủy quái thuộc loại yêu quái cấp thấp nhưng các ngươi cũng không được chủ quan.”

“Dạ rõ, sư huynh!”

Chi Tử là loại nhiệm vụ tương đối đơn giản, chỉ cần dẫn dắt các sư đệ và sư muội mới nhập môn chưa được bao lâu làm quen với nhiệm vụ sư môn, đồng thời trong thời gian nhất định hoàn thành nhiệm vụ là được. Bạch Sơ Vân ghét nhất là loại nhiệm vụ phiền phức này, nhưng vì để tránh cái tên đáng ghét kia mà y cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp nhận.

Trấn Từ Thủy mấy ngày trước có cử người tới báo, nói rằng dạo gần đây có thủy quái xuất hiện dưới sông Từ. Mới có mấy ngày đã có hơn mười người chết. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ngay cả chút động tĩnh cũng không có, tất cả nạn nhân đều đột nhiên biến mất trên sông.

Để bảo đảm an toàn cho từng người một y còn đặc biệt làm một sợi dây đưa cho đám đệ tử cầm. Sợi dây này làm từ linh lực của y có thể co giãn và xuyên qua những đồ vật bình thường, chỉ có người tu đạo mới nhìn thấy được.

Bạch Sơ Vân chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhận chút linh thạch làm lộ phí đi đường mà thôi, nên khi vừa tới nơi y đã bắt tay vào làm ngay trong đêm.

Đám đệ tử mới nhập môn nối đuôi theo sau y. Bọn họ đồng loạt chạy tới bờ sông, cản thận quan sát.

Bạch Sơ Vân dặn dò: “Các ngươi nhớ kỹ! Thủy quái thân hình trơn nhẵn, giỏi nhất là quấn người và chạy trốn. Một lát nữa ta sẽ đi xuống dưới dụ nó lên đây. Các ngươi phải nhân cơ hội tóm lấy nó, đừng để nó chạy mất.”

“Vâng, sư huynh!”

Đám đệ tử hai người thành một nhóm, mỗi nhóm cầm một cái võng linh đứng chặn ở những chỗ trọng yếu.

Bạch Sơ Vân vừa nói xong liền ôm đàn bay lên cao. Y đứng giữa lòng sông quan sát một lúc rồi gảy đàn. Tiếng đàn vừa phát ra thì mặt nước đã bắt đầu dao dộng, từ dưới nước đột nhiên mọc lên mấy cây cỏ nước tươi tốt. Chúng theo sự thôi thúc của tiếng đàn không ngừng sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã bao phủ non nửa con sông.

“Xoàng! Xoàng!”

Giữa lòng sông bỗng xuất hiện một cái vòi rồng cao tầm năm trượng, vòi rồng đó quấn theo vô số cỏ nước mà Bạch Sơ Vân trồng xuống. Y mơ hồ nhìn thấy bên trong vòi rồng đó có mấy thứ màu đen, hình thù quái dị. Y theo bản năng lui ra phía sau.

Một cái, hai cái, rồi vô số xúc tua màu đen bay về phía y. Bạch Sơ Vân thu đàn lại, triệu ra kiếm linh. Thanh kiếm kia có chuôi kiếm màu lam, bên trên còn được đính thêm mấy khối linh thạch. Lưỡi kiếm sắc bén theo khẩu quyết của y vừa bay xung quanh con thủy quái vừa cắt đứt mấy xúc tua của nó.

Con thủy quái rú lên một tiếng đinh tai. Một lúc sau cái vòi rồng trước mắt cũng bị phá. Quần áo của y bị nước văng lên ướt hết vạt áo ngoài. Mặt nước lại quay về vẻ tĩnh lặng vốn có. Bạch Sơ Vân nhìn xung quanh một vòng, im lặng quan sát.

Im lặng quá! Một suy nghĩ đáng sợ bỗng lóe lên trong đầu Bạch Sơ Vân.

“Không ổn!” Y mắng một tiếng rồi lao thẳng về phía bờ sông.

Đám đệ tử vẫn còn ngơ ngác mà không biết con thủy quái kia đã sớm nhắm vào bọn họ.

“Con thủy quái kia đâu rồi?” Có người lo lắng hỏi.

“Có khi nào nó bị sư huynh tiêu diệt rồi không?”

“Sao lại không thấy nữa rồi?”

“Ha ha, chắc nó bị sư huynh gϊếŧ rồi. Sư huynh thật lợi hại!”

Mặc dù nói như vậy nhưng sắc mặt bọn họ cũng không tốt lắm. Bởi vì bọn họ nhìn thấy vị Bạch sư huynh kia đang vừa lao về phía bọn họ vừa hét lên: “Mau tránh ra!”

Cả đám trợn tròn cả mắt. Võng linh nhanh chóng được giăng lên. Hơn năm cái võng linh mở tung ra tạo thành một cái hàng rào lớn ngăn trước mặt thủy quái. Con thủy quái kia chẳng chút phòng bị bị bọn họ bắt được. Mấy người bọn họ lúc này cũng không chủ quan, đồng loạt rút kiếm ra đâm thẳng vào nó. Thủy quái dưới kiếm của bọn họ rú lên một tiếng đau đớn rồi biến thành một vũng bùn nhão.

Sắc mặt Bạch Sơ Vân càng lúc càng khó coi. Y lấy tốc độ nhanh nhất của mình phi người qua nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Đám đệ tử mới nhập môn không có bao nhiêu thực lực, càng không có kinh nghiệm thực chiến. Bọn họ vẫn còn kiêu ngạo trước thành tích vừa rồi mà không hề để ý một cái bóng đen to lớn và nhếch nhác đang đứng phía sau.