Truy Vân

Chương 1: Trọng sinh trở về

Bên trong căn phòng âm u và ẩm thấp này có một người đang bị trói đứng trên cây cột. Trông người đó khá tiều tụy và nhếch nhác. Có lẽ người này đã bị tra tấn trong một thời gian dài.

Cánh cửa “kẻo kẹt” mở ra, một nam tử mang theo mấy thuộc hạ bước vào. Hắn bước nhanh đến bên cạnh người kia, cẩn thận nhìn đường nét trên gương mặt đã trắng bệch, cất tiếng hỏi: “Ngươi yêu ta hả?”

Cũng không biết người kia đã bị ngất hay không nghe thấy mà vẫn giữ nguyên tư thế cúi gục đầu xuống, không hé nửa lời.

Hắn nắm lấy cằm người kia thô bạo nâng lên, hỏi lại: “Ngươi yêu ta hả?”

Người đó nâng đôi mắt vô hồn lên nhìn hắn, im lặng không đáp.

Hắn bỏ bàn tay đang nắm lấy cằm y xuống, phất tay nói với đám thuộc hạ: “Mang thuốc lên đây!”

Một tên thuộc hạ cung kính mang bát thuốc đưa đến trước mặt hắn. Mắt hắn còn không thèm liếc đã nói: “Cho hắn uống!”

Tên thuộc hạ kia “Vâng” một tiếng rồi mang bát thuốc tới bức ép y uống.

Mắt thấy bát thuốc đã được uống cạn, hắn lại hỏi: “Ngươi có yêu ta không?”

Y mím chặt môi, một hàng nước mắt bất giác lăn dài trên má, không đáp lấy nửa lời. Thật không ngờ biểu hiện này của y đã chọc người ta giận rồi. Hắn lạnh lùng nói: “Cho hắn uống, uống tới khi nào chịu mở miệng thì thôi.”

Hơn bốn bát thuốc cứ như vậy mà uống xuống. Y cuối cùng cũng không chịu được nữa, cất lên giọng nói yếu ớt tới mức khó có thể nghe rõ: “Ngươi qua đây.”

Giọng nói yếu ớt lại cất lên một lần nữa: “Ngươi qua đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe.”

Hắn hơi nghiên đầu nhìn y, tiến lại gần, im lặng lắng nghe. Người bị trói cất giọng khàn khàn: “Nếu như có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi nữa. Ta… Khụ, khụ… Ta từ bỏ…”

Khi y nói vừa nói xong thì cơ thể liền trở nên vô lực, chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể gầy gò này cũng dần biến mất.

Gì cơ? Từ bỏ rồi? Cứ như vậy mà từ bỏ rồi. Hắn nghe xong vẫn còn ngây ngẩn hồi lâu. Dư âm kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai của hắn. Câu nói đó, giọng nói đó đến nhiều năm về sau cho dù hắn muốn nghe lại một lần nữa cũng đã là chuyện không thể nào.

***

Chu Phong mệt mỏi thức dậy. Trước mắt hắn lúc này là căn phòng rất đỗi quen thuộc. Đây là căn phòng hắn đã ở suốt ngần ấy năm trước khi hắn phản bội sư môn, đầu quân ma giáo.

Tại sao ta lại ở đây? Không phải ta đã chết rồi sao?

Hắn nhìn quần áo của mình rồi bước xuống giường, lần lượt chạm tay lên mặt bàn, kệ sách. Hắn xác thực đây là phòng của hắn không sai, cũng ý thức rằng bản thân vẫn còn sống. Chu Phong hắn, trọng sinh quay về rồi.

Vốn nghĩ cấm thuật này chỉ có trong sách cổ nhưng thật không ngờ bản thân lại có thể đảo ngược thời không, trọng sinh quay về quãng thời gian vô lo, vô ưu khi trước.

“Nếu có một ngày ngươi cảm thấy tuyệt vọng, hãy bóp nát nó.”

Hắn vẫn nhớ rõ câu nói của người kia. Vậy ra đây là cơ hội cuối cùng của mình à? Hắn vừa nghĩ như vậy trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, bất giác nở một nụ cười nhạt.

Chu Phong đẩy cửa bước ra ngoài. Nhìn thấy cảnh sắc trước mắt này hắn cứ ngỡ như mới hôm qua. Có một khoảng thời gian hắn hay nghĩ về nơi đây. Hắn nghĩ, nếu như có thể nhìn thấy cảnh sắc núi non Trùng Vi một lần nữa thì tốt biết bao.

Chu Phong rảo bước trên con đường quen thuộc, lại nhìn những gương mặt vừa lạ vừa quen lần lượt lướt qua người mình. Mỗi một đệ tử khi nhìn thấy hắn đều sẽ ôm quyền chào một tiếng: “Chu sư huynh.”

Nghe bọn họ nói hôm nay là ngày Chiến Vũ, cũng lâu rồi mình không tham dự. Thật là hoài niệm!

Ngày Chiến Vũ là một trong những ngày hội lớn của tiên môn thế gia. Theo định kỳ mỗi năm một lần thì những môn phái lớn sẽ luân phiên nhau chủ trì và tổ chức, ai cũng có thể tham dự.

Vào ngày này, mỗi môn phái sẽ cử ra những đệ tử tài hoa nhất của mình bước lên đài thi đấu. Bọn họ không những phải đánh thắng đối thủ mà còn phải bày ra một bài múa đẹp mắt. Đây chính là quy tắc.

Tương truyền vào ba vạn năm về trước khi hai tộc tiên - ma đánh nhau, bên phía tiên tộc có một tiên nữ tên là Linh Vũ. Nàng trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp, lại có tu vi cao cường. Lúc đó nàng đã múa một bài trước mặt tướng lĩnh ma tộc, khi vừa múa xong thì đầu tên kia cũng rơi xuống đất. Để tưởng nhớ nàng, tiên tộc đã đặt tên ngày này là Chiến Vũ.

Chu Phong lần theo trí nhớ kiếp trước của mình nhanh chóng đi xuyên qua hàng người, thuần thục bước vào hàng đệ tử thân truyền.

Trương Phục Anh bên cạnh chào hỏi: “Chu sư huynh đã lâu không gặp.”

“Trương sư đệ đã lâu không gặp.” Chu Phong khách sáo chào lại.

Trương Phục Anh lại hỏi: “Huynh năm nay vẫn không tham gia sao?”

Chu Phong cười đáp: “Không phải ngươi cũng như vậy à.”

Trương Phục Anh lắc đầu cười nói: “Năm nay sư tôn không cho ta tham gia.”

“Vì sao vậy?” Chu Phong tỏ vẻ kinh ngạc.

Trương Phục Anh thở dài đáp: “Ta cũng không rõ nữa. Ngài ấy cũng không có nói lý do.”

Chu Phong mơ hồ nhớ được lý do năm đó Trương Phục Anh không tham gia. Hình như sư tôn gã đã lỡ hứa hôn gã cho một vị tiên nữ nào đó, mà vị tiên nữ này lại đăng ký tham gia Chiến Vũ. Chắc là sợ đồ đệ mình làm con gái nhà người ta bị thương cũng nên.

Chu Phong không có hứng thú với hội Chiến Vũ là mấy. Loại hình chiến đấu nhạt nhẽo, vô vị này hắn từ trước tới giờ chỉ đứng bên cạnh xem, chưa từng muốn tham gia góp vui.

Mặt trời lúc này cũng đã lên cao, trưởng lão đứng bên trên lại gọi thêm hai cái tên nữa.

“Trận kế tiếp, Thương Nguỵ đấu với Bạch Sơ Vân!”

Bạch Sơ Vân?

Chu Phong nhìn nam tử thân vận lam y thêu hoa dệt mây ở dưới đài khẽ mỉm cười, hắn cũng không rõ tâm trạng hiện tại của bản thân ra sao. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu lý do vì sao sau khi người kia chết bản thân hắn lại rơi vào trùng trùng xui xẻo, vận khí hạ không phanh. Nhưng bây giờ hắn đã trọng sinh, sai lầm lúc trước hắn nhất định sẽ không vấp phải.

Hai nam tử ở dưới lôi đài đối nghịch nhau từ khí chất cho tới công pháp. Một người thân vận hồng y nồng cháy như lửa, một người thân vận lam y hoa văn mây trôi như nhung. Một người cầm kiếm, một người ôm đàn.

Thương Nguỵ bước lên phía trước ôm quyền nói: “Mong được chỉ giáo.”

Bạch Sơ Vân hơi cúi đầu đáp lễ: “Mong được chỉ giáo.”

Thương Nguỵ vừa thủ ấn niệm khẩu quyết thì thanh kiếm bên hông đã lặp tức rời vỏ bay lên trời. Một thành mười, mười thành trăm. Trên không trung hơn trăm thanh kiếm xếp thành một con diều hâu lớn bay lượn mấy vòng giữa không trung. Lát sau, nó bỗng hú lên một tiếng lao thẳng về phía Bạch Sơ Vân.

Bên đây, Bạch Sơ Vân một chân đỡ đàn, một chân trụ dưới đất. Tay y nhẹ nhàng lướt trên dây đàn tạo ra những thanh âm vui tai. Chỉ bằng một cái chớp mắt, vô số lá tre không biết từ nơi đâu bay tới hợp lại thành một bức tường bảo vệ y bên trong.

Con diều hâu của Thương Nguỵ vừa chạm vào bức tường lá của Bạch Sơ Vân liền bị tách ra. Hai bên chưa phân được thắng thua. Khi một trăm thanh kiếm biến trở lại thành một thì bức tường lá cũng bị đánh vỡ.

Thương Nguỵ lại huýt lên một tiếng, thanh kiếm ở giữa không trung bay vài vòng rồi bốc cháy. Từ một thành ba, nhắm ngay Bạch Sơ Vân bay tới, vây khốn y ở bên trong.

Bạch Sơ Vân thấy tình hình không ổn liền ôm đàn nhảy vọt lên. Y ở trên không lại gảy thêm mấy cái nữa, đánh ra một loạt băng âm tấn công về phía ba thanh kiếm đang bốc cháy dữ dội kia, ngọn lửa dưới sự tấn công của băng âm nhanh chóng bị dập tắt.

Không đợi Thương Nguỵ kịp hồi thần, y tiếp tục gảy thêm mấy cái tấu lên một bản Xuân Hoa. Vô số cánh hoa theo đó đột nhiên xuất hiện trên không trung, nhẹ nhàng bay loạn khắp nơi. Thương Nguỵ bị cảnh hoa vũ và tiếng đàn làm cho ngẩn người, khi hắn phát giác được thì bản thân đã bị đánh rơi xuống lôi đài.

Chu Phong cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn nam tử phong lãng giữa muôn trùng cánh hoa kia ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi trưởng lão coi thi tuyên bố người chiến thắng thì hắn mới tỉnh khỏi cơn mê. Một cánh hoa nhỏ nằm giữa lòng lòng bàn tay hắn không biết có từ khi nào. Cánh hoa tươi mới, xinh đẹp tới mức khiến người ta không nỡ vứt đi.