Đạo Quản Thê Tra A Ăn Chơi Trác Táng Của Thừa Tướng Đại Nhân

Chương 19

Ba người bọn họ dường như nói thêm gì đó, rồi phu nhân Hầu gia và con trai lại hướng về phía nàng hành lễ, khiến Thịnh Thập Nguyệt không hiểu ra làm sao. Một lúc sau, Ninh Thanh Ca mới một mình trở lại.

“Ngươi nói gì với họ thế?”

Ninh Thanh Ca vừa bước lên xe, Thịnh Thập Nguyệt đã không kiềm được hỏi ngay.

Ninh Thanh Ca đặt hộp đồ sang một bên, sau khi ngồi ổn định mới trả lời: “Không nói gì cả.”

“Vậy sao họ lại sẵn lòng đưa đồ ra như thế…”

Chỉ nghe tiếng roi ngựa quất lên, xe ngựa lại chuyển bánh, ra khỏi phố Tây, đường sá trở nên thông thoáng, không còn cảnh chen lấn nữa.

Ninh Thanh Ca liếc nhìn nàng, rồi đáp: “Ta chỉ nói rằng thiếu gia Hứa gia thiếu đồ của phu nhân nhà ta, nên ta qua đây thay phu nhân đòi lại.”

Thịnh Thập Nguyệt lập tức nắm bắt từ khóa, muốn phản bác, nhưng lại nghĩ tới việc Ninh Thanh Ca vừa giúp mình một phen, đành không thoải mái mà xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai là phu nhân nhà ngươi.”

Ninh Thanh Ca nghe thấy nhưng không đáp lại, chỉ nói: “Vừa rồi họ xin lỗi ngươi, nói rằng hôn sự này quá gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, cần thêm vài ngày để gửi tới phủ.”

Câu nói này khiến Thịnh Thập Nguyệt ngẩn ra, vô thức nhìn Ninh Thanh Ca một cái, đáp lại bằng một tiếng “ồ.”

Ninh Thanh Ca không nói thêm gì, chỉ dặn: “Ngươi nằm xuống nghỉ một lát, lát nữa ta sẽ gọi đại phu đến băng lại vết thương.”

Nói xong, nàng ấy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai ngày qua, không chỉ Thịnh Thập Nguyệt mệt mỏi, mà Ninh Thanh Ca còn hao tổn tâm lực hơn cả, hai ngày rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Ngược lại, tinh thần Thịnh Thập Nguyệt có chút phấn chấn, bất giác nhớ lại tờ thánh chỉ đã thấy đêm qua.

Bệ hạ tuy nổi giận, nhưng cũng chỉ trách mắng bằng lời, không cách chức hay tước quyền của Ninh Thanh Ca, ngay cả lúc lâm triều cũng không ảnh hưởng. Nhìn thái độ của mẹ con Hứa gia, có lẽ chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến Ninh Thanh Ca.

Nghĩ kỹ lại, dù nàng không được kỳ vọng như Lục hoàng tỷ hay Bát hoàng tỷ, nàng vẫn là một trong những hoàng tử, công chúa có khả năng kế vị, bệ hạ dù có giận thế nào cũng sẽ nương tay phần nào.

Suy nghĩ chưa dứt, xe ngựa đã đi vào phủ, lập tức có một đám người hầu ùa tới, Thịnh Thập Nguyệt thậm chí còn chưa kịp đặt chân xuống đất, đã được khiêng thẳng vào phòng trên chiếc kiệu tre, tiếp theo là một màn bận rộn.

Tắm rửa, thay y phục, rồi mời đại phu băng bó lại vết thương trên đầu, sau đó nàng ăn một chút cháo vịt bổ dưỡng, cuối cùng cũng nằm xuống chiếc giường êm ái, nhưng bên cạnh lại có thêm Ninh Thanh Ca.

“Ngươi qua đây làm gì?!”

Tiếng nói đầy kinh ngạc vang lên trong phòng, Thịnh Thập Nguyệt ôm gối, co lại một góc giường, mắt mở to đầy bối rối, nhất thời không phân biệt được ai là Khôn Trạch, ai là Càn Nguyên.

“Ta đã bảo người chuẩn bị cho ngươi một phòng riêng rồi cơ mà?”

Dù Thịnh Thập Nguyệt không hài lòng lắm, nhưng cũng không đến mức khắt khe với Ninh Thanh Ca về chuyện này. Dù sao nàng ấy vừa mới giúp mình một lần, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng đồng ý với cuộc hôn sự này, hay muốn ngủ chung giường với Ninh Thanh Ca.

Tiểu Càn Nguyên hoảng sợ, lùi lại khiến áo trong rộng rãi của nàng xộc xệch, lộ ra một mảng vai và cổ trắng nõn, lắp bắp nói: “Ninh Thanh Ca, không lẽ ngươi thật sự thích ta?”

Trước đây thân phận hai người cách biệt quá xa, nàng chỉ nghĩ rằng Ninh Thanh Ca đang lợi dụng mình, chưa từng nghĩ theo hướng yêu thích, giờ mới thấy nghi ngờ. Nếu không thích, thì một Khôn Trạch đàng hoàng, sao lại cứ dính lấy Càn Nguyên chứ?

Nàng chớp mắt, nói tiếp: “Ninh đại nhân, ngươi có thể lợi dụng ta, nhưng đừng thật sự thích ta. Ta chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi chờ chết, không cùng loại người như ngươi, một trụ cột quốc gia…”

Lời nói còn chưa dứt thì nàng đã thấy người đứng bên giường hờ hững liếc nhìn mình một cái, rồi vén chăn lên định nằm xuống.

Trình tự của hai người ngược nhau, sau khi băng bó cho Thịnh Thập Nguyệt xong, Ninh Thanh Ca mới đi tắm, nên mái tóc của nàng ấy hơi ẩm, xõa lười nhác trên vai làm áo trong thấm chút nước, vẻ mệt mỏi không còn che giấu, dưới mí mắt thấp thoáng quầng xanh nhàn nhạt.

Trông thật đáng thương.

Thịnh Thập Nguyệt há miệng, cuối cùng chỉ buông ra một câu yếu ớt: “Ngươi… ngươi không thể ngủ chỗ khác sao?”

Lời ngăn cản chẳng có tác dụng gì, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Thanh Ca nằm xuống, đắp chăn, giọng nói đượm mệt vang lên: “Cửu điện hạ, triều ta chưa từng có lệ vợ chồng mới cưới mà đã ngủ riêng vào ngày thứ hai.”

“Nhưng…”

Ninh Thanh Ca đột nhiên nói: “Điện hạ, sáng mai ta còn phải lên triều.”

Chuyện đó thì có liên quan gì đến nàng chứ?