Đạo Quản Thê Tra A Ăn Chơi Trác Táng Của Thừa Tướng Đại Nhân

Chương 16

Ai mà ngờ được, mới mấy hôm trước còn là một thiếu nữ phong thái oai vệ trên sân chơi mã cầu, nay lại trở nên thê thảm đến thế.

Không phải chỉ vì vết thương trên trán, dù sao khi đập đầu vào tường, Thịnh Thập Nguyệt cũng đã giữ lại chút sức.

Đại phu đến xem xong bảo rằng nàng hôm trước uống quá chén, rồi tâm trạng thay đổi đột ngột, lại nhịn đói cả ngày nên mới ngất, không cần lo lắng nhiều, ngày hôm sau sẽ tỉnh lại, chỉ cần băng bó sơ qua rồi kê vài thang thuốc là đủ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thịnh Thập Nguyệt chợt nghiêm mặt, mắt nhìn chăm chú ra cửa, thấy một gia nhân mang hộp thức ăn bước vào, lúc này mới thở phào.

Người hầu tiến đến hành lễ, nói: “Cửu điện hạ, gia chủ đã căn dặn nhà bếp nấu chút cháo loãng cho người ăn lót dạ trước khi dùng thuốc.”

Nghe đến thuốc, Thịnh Thập Nguyệt nhăn mặt, nhưng đã một ngày một đêm không ăn gì, bụng đói cồn cào, đành phẩy tay ra hiệu đồng ý.

Người hầu liền mở hộp thức ăn, bưng ra bát cháo trắng.

Thịnh Thập Nguyệt nửa nằm bất động, quả đúng là một tiểu tổ tông, đến khi gia nhân đưa thìa cháo trắng lên miệng nàng, nàng mới chậm rãi hé môi.

Trong khoảng thời gian tỉnh dậy này, nàng đã suy nghĩ kỹ lưỡng, Ninh Thanh Ca là người cứng rắn không chịu thương lượng, lấy cái chết ra uy hϊếp cũng không lay chuyển được, một kẻ cứng đầu như vậy nàng chưa nghĩ ra cách đối phó. Chi bằng cứ ăn uống dưỡng thương trước, rồi đợi dì của nàng trở về, nhờ bà nói vài lời với bệ hạ. Khi đó, cho dù Ninh Thanh Ca không muốn hòa ly cũng phải hòa ly.

Nghĩ thì hay, nhưng khi vừa uống một ngụm cháo, Thịnh Thập Nguyệt đã biến sắc, trong miệng không nuốt được, nhả ra cũng chẳng xong. Một lúc sau mới nuốt xuống được, cảm giác như vừa nuốt phải gai, nàng lập tức nói: “Thứ gì thế này?!”

Người hầu giật mình, luống cuống giải thích: “Là cháo trắng được nấu theo thời gian ước tính của đại phu, khi điện hạ gần tỉnh lại thì mới bắt đầu nấu.”

Tiếng xấu của Thịnh Thập Nguyệt đã lan truyền khắp nơi, gia nhân cũng từng nghe qua, suy nghĩ một lát liền hiểu lầm rằng Thịnh Thập Nguyệt định tìm cớ trách phạt.

Thân mình run rẩy, giọng có chút sợ hãi, nàng ấy gắng gượng đáp: “Gia nhân trong phủ đều là người có thâm niên, nguyên liệu nấu nướng ba ngày mua một lần, trước khi dọn lên cũng phải nhờ đầu bếp nếm qua, đảm bảo mùi vị vừa phải mới được bưng ra.”

Ý nói rằng tuyệt đối không thể nào có độc.

Thịnh Thập Nguyệt chẳng màng nàng ấy hiểu lầm điều gì, chỉ lấy cốc nước bên cạnh uống liền mấy ngụm, nuốt xuống xong mới hỏi: “Gạo này là gạo gì?”

Gia nhân nhìn biểu cảm của nàng, cẩn thận trả lời: “Là gạo tinh tuyển của năm nay.”

Thịnh Thập Nguyệt lại hỏi: “Nấu thế nào?”

Người hầu lúng túng, nhưng vẫn thành thật đáp: “Trước tiên ngâm gạo trong nước sạch nửa canh giờ, sau đó cho vào nồi, thêm chút dầu, rồi để người đứng cạnh khuấy đều.”

Ninh Thanh Ca tuy nổi tiếng thanh liêm nhưng không đến mức phải keo kiệt với bản thân, việc ăn mặc cũng khá tinh tế trong kinh thành.

Nhưng Thịnh Thập Nguyệt là đệ nhất công tử ăn chơi trác táng của Biện Kinh, đã là kẻ ăn chơi thì không thể kham khổ với cái “ăn”. Gạo tinh tuyển cũng coi là tầm thường, gạo son hay gạo ngọc trai mới đủ tiêu chuẩn, chưa kể khi nấu cháo phải dùng nước luộc hươu để tăng vị, chẳng thế mà Mạnh Tiểu Tứ thường than nàng kén chọn.

Thịnh Thập Nguyệt buông lỏng đôi mày, cả người nằm dài trên giường, thở dài uể oải nói: “Ngươi đi hỏi Ninh Thanh Ca xem, rốt cuộc nàng tìm đủ cách đưa ta vào phủ là định hành hạ ta đến chết sao?”

Thanh sơn này nàng quả thật không dám giữ.

Người hầu nghe đi nghe lại, cuối cùng hiểu ra đôi phần, không rõ tiểu tổ tông này ngày thường xa xỉ thế nào, đành cười khổ đi gọi Ninh Thanh Ca.

Ánh nắng buổi trưa gay gắt, xuyên qua khung cửa gỗ chạm trổ, từng chùm sáng rơi xuống nền, thành từng đường nét phức tạp.

Thịnh Thập Nguyệt nheo mắt nhìn ra xa, không biết có phải do hoa mắt hay không, mà chỉ sau hai ngày, thân hình nàng ấy như gầy đi trông thấy, áσ ɭóŧ trắng lỏng lẻo, lộ ra chút xương quai xanh thẳng tắp.

Ninh Thanh Ca vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh ấy.

Vừa đi nàng ấy vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe giọng nàng ấy, người trên giường như tìm được chút thần sắc, trong mắt có chút chua xót, ngay khóe mắt cũng thoáng hồng.

Thịnh Thập Nguyệt thực sự tủi thân, tuy nàng là công chúa không được sủng ái, nhưng trước có quý phi chiều chuộng, sau có dì cưng chiều, có thể nói là tiểu tổ tông được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ mấy lần. Nay thì hay rồi, nuốt bao nhiêu ấm ức, còn phải chịu đói.