Chưa để hắn kịp đáp lời, ánh mắt nàng lại lướt qua kẻ bị hất ngã xuống đất, đang được đỡ lên cáng, mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn.
Nụ cười trên môi Thập Nguyệt lập tức lạnh đi, nửa cười nửa không, giọng nói đầy uy hϊếp: "Giỏi nhỉ, ngay cả người của ta mà ngươi cũng dám bắt nạt."
Nghe vậy, lưng Hứa Chính Minh lạnh toát, chợt nhớ lại rằng Thập Nguyệt nổi tiếng bảo vệ người của mình.
Trước kia, khi gà chọi nàng nuôi bị một người khác nhổ mất nửa bộ lông, nàng tức giận đến mức nửa đêm mang người vượt tường, không chỉ đánh chủ nhân của con gà mà còn vặt sạch lông của nó, đem con gà trụi lông đó về để đền tội với “Hồng Tướng quân” của nàng. Câu chuyện này từng được truyền tụng khắp kinh thành.
Bây giờ là người thân tín của nàng, càng không thể bỏ qua.
Hắn cố gắng mở miệng, muốn biện bạch đôi lời nhưng lại không dám, trong tâm trí chợt hiện lên hình ảnh nữ nhân áo đỏ khác, người hiện đang trấn giữ biên cương, nắm trong tay tám vạn tinh binh - Võ An Quân, là chỗ dựa vững chắc nhất của Thịnh Thập Nguyệt, cũng là người dì yêu thương nàng đến tận xương tủy.
Hắn cúi đầu, ánh mắt lại rơi xuống chiếc vòng cổ khắc hình kỳ lân không rời người của Thập Nguyệt.
Chiếc vòng này cực kỳ xa hoa, khung làm bằng vàng, được khảm đủ loại bảo thạch quý giá, nhưng nổi bật nhất vẫn là viên ngọc dương chi ngọc chạm khắc hình kỳ lân ở chính giữa. Dù có tìm khắp cả nước, cũng khó có thể tìm thấy viên ngọc tuyệt đẹp như thế, khiến một bậc thầy chạm ngọc đã gác dao lại phải tái xuất, đóng cửa chạm trổ hai tháng trời mới hoàn thành.
Sau khi chế tác vòng xong, Võ An Quân đích thân hộ tống đến Thanh Vân Quan, dâng lên trước tượng Chân Vũ Đại Đế, thoái giáp, phong đao, ăn chay tụng kinh một tháng, chỉ mong Thịnh Thập Nguyệt bình an vui vẻ, không bệnh tật tai ương.
Khi hắn tỉnh táo lại, cơn giận trước đó giảm đi chín phần, trên mặt còn thêm phần nịnh nọt, cười lấy lòng: “Ta không cố ý đâu, là nhất thời hoảng loạn nên mới vô tình làm bị thương nàng ấy.”
Thịnh Thập Nguyệt thản nhiên nhìn thấu mọi biểu hiện của hắn, khẽ nhướng mày.
Thấy không có tác dụng, Hứa công tử lại nói: “Tiền thuốc thang của nàng ấy cứ để ta lo, ta còn đền cho Điện hạ một đôi dế nữa. Ngài chẳng phải vẫn muốn đôi Thanh Đại Đầu của ta sao? Ta sẽ lập tức cho người mang đến.”
Đây đúng là bỏ ra cái giá không nhỏ. Đôi dế của hắn phải bỏ ra trăm lượng bạc, cầu cạnh khắp nơi mới mua được, ngày thường cất giữ như bảo bối, không cho ai nhìn ngó. Vậy mà hôm nay hắn lại hào phóng đến vậy?
Hứa công tử không đợi nàng đáp, liền thúc ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Nhưng Điện hạ cũng phải giúp ta việc này. Trận đấu này đối với ta rất quan trọng, không thể thua được.”
“Ồ?” Thịnh Thập Nguyệt mỉm cười: “Ngươi muốn ta cố tình thua?”
Thấy nàng chưa hài lòng, Hứa công tử cắn răng, tiếp tục hứa: “Ta còn có cây đàn tỳ bà gỗ tử đàn nạm trai, là món độc nhất vừa nhận được gần đây. Nếu Điện hạ thích, ta cũng tặng luôn.”
“Chậc.”
Thịnh Thập Nguyệt kêu một tiếng, còn chưa kịp trả lời thì tiếng gọi từ xa của trọng tài vang lên, người bị thương đã được khiêng ra, đội đỏ có người vào thay, trận đấu sắp tiếp tục.
Quả cầu lại được tung vào bãi, Hứa công tử như lấy lại tự tin, thúc ngựa lao thẳng tới, mọi người cũng dồn dập theo sau.
Bầu trời trong xanh, đám mây mỏng bị gió cuốn đi, không khí nóng hầm hập như thiêu như đốt, quạt lạnh cũng không có tác dụng, ai nấy căng thẳng dõi theo bãi cỏ.
Quả cầu lăn dưới gậy, các kỵ sĩ áo xanh và áo đỏ giành qua đoạt lại, móng ngựa giẫm mạnh, cát bụi tung bay.
“Bốp!”
Quả cầu lăn ra từ dưới vó ngựa bạch, đập trúng đầu gậy đã chực sẵn, rồi lại bay vυ't lên.
Hứa công tử vung gậy mạnh mẽ, quả cầu bay xa thêm mấy trượng, như thể Thịnh Thập Nguyệt đã thực sự đồng ý giúp hắn.
Vẻ mặt hắn lộ chút vui mừng, quay đầu giục đồng đội: “Nhanh lên!”
Hắn muốn nhanh chóng lấy lại thể diện, trận đấu kết thúc càng sớm càng tốt!
Nhưng ngay sau đó, trong tầm mắt hắn, y phục xanh lá đã bị y phục đỏ thay thế. Chiếc vòng cổ vàng rực, đính đủ loại bảo thạch, sáng lóa dưới ánh mặt trời.
Mắt hắn co lại, liền thấy cây gậy nạm đá quý đánh thẳng vào chân ngựa.
“Bốp!”
Cảnh tượng vừa xảy ra lại tái diễn.
Con ngựa đen ngã xuống, Hứa công tử vừa rồi còn đắc ý giờ đã thét lên đau đớn.
Còn Thịnh Thập Nguyệt chẳng buồn dừng lại, một mình một ngựa vung gậy dẫn cầu, không ai dám cản, cũng không ai có thể cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lần nữa ghi bàn.
“Chính Minh!”
Không rõ ai đó hô lớn, đẩy bật cả lính canh mà lao vào sân.