Tiêu Lập câu môi nở nụ cười: “Xem ra cậu trong ngục cùng Kim lão đại ở chung cũng không tệ.”
Nếu không Kim lão đại cũng sẽ không đem chuyện thi đấu cơ giáp cách đấu nói cho Mai Truyền Kỳ biết.
Mai Truyền Kỳ thấy sự cảnh giác trên mặt hắn đã giảm đi rất nhiều, cười cười: “Lập ca cũng đã đoán ra được mục đích chuyến này của tôi.”.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Tiêu Lập ngưng lại tiếu ý: “Mai đại thiếu gia, thứ cho ta nói xin lỗi, ta thực sự không thể tin tưởng một đào binh trước khi bắt đầu thi đấu sẽ không đào tẩu. Cậu phải biết rằng ở phương diện này tổn thất vốn là không cách nào lường trước được.”
Mai Truyền Kỳ không những không giận mà còn cười: “Nguyên lai Lập ca coi thường người đi ra từ Hắc Sắc ngục giam như vậy!”
Có thể rời khỏi Hắc Sắc ngục giam mà vẫn nguyên vẹn thì tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Tiêu Lập híp mắt: “Ta chỉ là không tin một tên đào binh mà thôi. Mai đại thiếu gia, nếu như ta thật sự cho cậu dự thi, vậy điều này có thể mang lại lợi ích gì cho ta?”
“Các anh tổ chức thi đấu cơ giáp, đơn giản chính là để kiếm lời tín dụng điểm. Nếu như tôi tham gia thi đấu, tôi có thể đảm bảo mỗi ngày anh đều có thể kiếm lời lượng lớn tín dụng điểm. Bất quá, tôi có ba yêu cầu. Thứ nhất, lúc tôi thi đấu chỉ có thể là ban ngày, hơn nữa, không thể vào cuối tuần. Thứ hai, tôi không đánh giả cơ. Thứ ba, thân phận của tôi phải tuyệt đối bảo mật, không thể để cho người thứ ba biết, cũng không thể ghi lại trên quang não, chỉ có thể dùng hình thức văn kiện do anh giữ.”
Nếu như không phải muốn bảo mật thân phận, còn có thể hợp lý an bài thời gian bồi đứa nhỏ, cậu cũng sẽ không đi tìm Tiêu Lập, trực tiếp tới trường đấu đăng ký tên xong liền có thể dự thi.
Tiêu Lập cười lạnh: “Ta vẫn chưa đáp ứng cậu, cậu liền yêu cầu ta.”
Mai Truyền Kỳ khẳng định nói: “Anh sẽ đáp ứng, bởi vì đối với anh mà nói vốn chẳng có bất kỳ tổn thất nào.”
Trong nháy mắt phòng khách liền yên tĩnh lại.
Tiêu Lập ánh mắt lạnh lùng bắn tới trên người Mai Truyền Kỳ, người sau nở nụ cười vô lại, không sợ hãi chút nào, làm hắn có cảm giác như đang nắm tay đánh vào cây bông vậy, có chút khó chịu.
Đợi một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Mai đại thiếu gia, ta nói trước, cậu nếu khăng khăng vẫn muốn tham gia thi đấu, như vậy sự sống chết của cậu đều sẽ không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bồi thường tiền chữa trị. Nếu Mai gia hoặc là những người khác đến gây phiền toái cho cậu, chúng ta sẽ coi như cậu không tham gia, ngược lại, nếu có chuyện gì thì tự cậu đứng ra xử lý. Nếu như không có ý kiến nào khác thì đem chứng minh thư của cậu cho ta.”
“Thật là một giao dịch không công bằng, bất quá, tôi chấp nhận.” Mai Truyền Kì đem chứng minh thư của mình đưa ra.
Tiêu Lập lấy chứng minh thư đặt vào quang não, tìm được tư liệu liên quan đến Mai Truyền Kỳ, khi thấy gien cấp B, thể năng chỉ có cấp 5, cùng với bảng kết quả học tập khó coi, không khỏi nhíu chặt lông mày: “Hệ cơ giáp 7 môn, lần lượt 61 điểm, 62 điểm, 63 điểm, 64 điểm, 65 điểm, 66 điểm, 67 điểm, cậu cho rằng mình đang đánh đàn piano với đồ rê mi fa sol la si đấy hử?”
Những thành tích này ở trong trường học chính là vừa đạt đến chuẩn được tuyển.
Tiêu Lập ngẩng đầu nhìn Mai Truyền Kỳ: “Với cái thành tích này mà tham gia chung cấp trường đấu, chắc chắn phải chết. Bất quá, theo ta được biết, Mai gia gien ít nhất cũng phải đạt cấp A, thể năng đạt cấp 7 trở lên. Cậu xác định mình thật là người của Mai gia?”
Gien cấp B và thể năng cấp 5 mới chỉ đạt tới điều kiện cơ bản để mở ra cơ giáp mà thôi, tại chỗ này của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng lắm mới đưa đến sơ cấp trường đấu.
Mai Truyền Kỳ cười mà không nói.
Tiêu Lập nhìn bảng thành tích trên màn hình, ánh mắt lóe lóe, có thể tạo ra thành tích như vậy chắc không phải là người tầm thường.
Hắn đem ‘giao dịch không công bằng’ kia đánh thành văn kiện, giao cho Mai Truyền Kỳ: “Nếu không có bất cứ vấn đề gì, liền ký tên ở đây, ấn dấu tay xuống.”
Mai Truyền Kỳ tinh tế nhìn một chút, thấy yêu cầu của mình đều được viết ở bên trong, hài lòng ký hợp đồng.
“Cậu chuẩn bị khi nào bắt đầu thi đấu?” Tiêu Lập hỏi.
“Ngày…” Mai Truyền Kỳ ngừng nói, chợt nhớ tới chuyện đã đáp ứng với Phong Tĩnh Đằng, buồn bực nói: “Ngày mai còn có việc, ngày kia lại là cuối tuần, liền thứ hai bắt đầu đi.”
Tiêu Lập gật đầu: “Mười giờ sáng, nhớ đến trường đấu đúng giờ.”
Mai Truyền Kỳ lấy lại chứng minh thư, đứng dậy đeo kính râm, vươn tay nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Tiêu Lập đứng dậy bắt tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Mai Truyền Kỳ đi tới cửa, Tiêu Lập liền nghĩ tới điều gì, vội hỏi: “Tham gia thi đấu cậu muốn dùng danh hiệu gì?”
Mai Truyền Kỳ dừng bước lại, trầm mặc chốc lát, khóe miệng bỗng cong lên: “Truyền Kỳ.”
Dứt lời, mở cửa phòng, đi ra đại sảnh, Nghiêm Thái đang đứng chờ bên ngoài thấy vậy hung hăng nguýt một cái, rồi đi vào phòng khách hỏi: “Lập ca, tiểu tử kia tìm anh có chuyện gì?”
Tiêu Lập nhíu mày: “Cũng không có việc gì, chẳng qua là Kim lão đại bảo hắn đến nói mấy câu mà thôi. Được rồi, Vạn Hà, mười giờ sáng thứ hai, an bài một trận thi đấu chung cấp, trên bảng thông báo đánh dấu người dự thi cấp B khiêu chiến người dự thi cấp AA.”
Vạn Hà sửng sốt.
Nghiêm Thái cười lạnh: “Lại có kẻ điếc không sợ súng muốn đến tham gia tranh tài.”
Tiêu Lập không nói, câu môi thâm ý cười.
Trò hay đã muốn bắt đầu rồi!