Cảm giác nhục nhã trào dâng, Lương Thanh Nghiên nghiến răng. Nhưng phản ứng của cô chỉ khiến hắn ta tưởng là sự khuất phục, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ đắc ý.
Lương Thanh Nghiên lập tức dồn sức giẫm mạnh gót giày cao gót lên chân hắn ta. Người đàn ông hét lên đau đớn, cô nhân cơ hội bỏ chạy, hắn ta lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa chửi bới.
Tim cô đập loạn xạ, cố chạy xuống dưới cầu thang.
Chỉ cần ra khỏi tòa nhà này là cô sẽ an toàn. Ngoài kia là ban ngày, nhiều người qua lại nên hắn sẽ không dám làm gì cô!
Khi cô gần chạm đến lối ra tầng một, người đàn ông đuổi kịp, túm lấy gáy cô, kéo ngược vào bóng tối. Hắn ta gằn giọng: “Chạy đi! Sao không chạy nữa?”
Hắn ta giơ tay lên định tát vào mặt cô.
“Rầm!”
Lương Thanh Nghiên nhắm chặt mắt lại.
Nhưng cơn đau như dự đoán không ập đến, thay vào đó là tiếng ngã bịch của người đàn ông và tiếng kêu la thảm thiết.
Cô mở mắt ra và chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô. Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm thêm phần sắc lạnh, vài lọn tóc rủ xuống trán tạo nên vẻ ngông cuồng đầy sát khí. Gương mặt người đó lạnh như băng, cơn giận dữ đang dâng trào như là có thể hóa thành đao kiếm gϊếŧ người vậy.
“Tống Nguyên Dã…” Cô sững sờ, bật thốt lên.
Tống Nguyên Dã liếc nhìn cô, đôi giày da đắt tiền của hắn đang nghiến mạnh lên người đàn ông đang nằm trên sàn, hắn ta chẳng còn chút sức lực để chống cự. Bị uy áp từ ánh mắt lạnh lẽo của Tống Nguyên Dã, hắn ta chỉ biết quỳ mọp xuống, khúm núm van xin.
“Tôi không dám nữa! Tha cho tôi đi! Tôi sẽ không dám làm vậy nữa!”
“Giờ thì biết sợ à?” Giọng nói của Tống Nguyên Dã lạnh lùng, như thể rít ra từ kẽ răng: “Khi đang giở trò sao không thấy mày nhắc đến từ sợ nhỉ?”
Hắn đạp mạnh vào vùng hạ bộ của người đàn ông.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, lanh lảnh khắp hành lang u tối. Hắn ta co rúm lại trong cơn đau đến co giật, dần mất ý thức.
Lương Thanh Nghiên run rẩy lùi lại vài bước.
“Sợ hả?” Tống Nguyên Dã như đang mỉa mai sự yếu đuối của cô, ánh mắt còn sót lại chút sát khí: “Cô có biết nếu tôi không đến thì hậu quả sẽ thế nào không?”
“Chắc tên khốn này đã nhắm vào cô từ lâu rồi.”
“Lương Thanh Nghiên, cô lớn rồi, sao ngay cả việc bảo vệ bản thân cũng không biết làm vậy?”
Bị hắn nhìn chằm chằm, Lương Thanh Nghiên run lên bần bật: “Tôi… tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Nói vậy thì càng tệ hơn. Hắn ta thù hằn cô, thì sau này hắn ta trả thù cũng là lẽ đương nhiên đấy.” Tống Nguyên Dã nhếch môi, như định trách mắng thêm vài câu, nhưng khi ánh mắt hắn dừng trên vết đỏ ở cổ và cổ tay cô, ánh mắt thoáng qua một nét tối tăm, cuối cùng nuốt những lời sắp nói ra lại.
Hắn lấy điện thoại gọi người đến xử lý tên kia.
Hai từ “xử lý” nghe thật đáng sợ.
Lương Thanh Nghiên sợ hãi hỏi: “Anh định làm gì?”
“Gϊếŧ ông ta.” Tống Nguyên Dã trả lời tỉnh bơ.
Hắn mỉm cười: “Cô nghĩ nhiều rồi. Đây là xã hội pháp trị, tôi là công dân hợp pháp. Những người như ông ta thường có tiền án, chỉ cần một lý do nhỏ thôi là đủ để nhốt ông ta vài năm rồi.”
Nói xong, hắn đưa cho cô một cây son của Yves Saint Laurent.
Lương Thanh Nghiên ngỡ ngàng nhận ra đó là cây son của cô, có lẽ cô đã để quên trên xe của hắn.
Sự bất ngờ trong lòng cô càng lớn, không ngờ người như Tống Nguyên Dã lại để tâm đến một việc nhỏ nhặt thế này và tự mình đưa lại cho cô.
“Không mời tôi vào nhà ngồi nghỉ chút sao?” Tống Nguyên Dã nhướng mày hỏi.
Lương Thanh Nghiên không muốn người khác bước vào nhà mình, đặc biệt là một người có sức quyến rũ đầy nguy hiểm như Tống Nguyên Dã.
Nhưng hắn là khách hàng của cô, đã giúp cô che rượu ở buổi tiệc, đưa cô về nhà, lần này lại cứu cô khỏi hiểm nguy. Dù xét tình hay lý thì cô đều không có lý do để từ chối hắn.