Chiếm Hữu Cô! Cưới Đoạt Cô! Dụ Cô Nhập Hoài

Chương 9

Lương Thanh Nghiên muốn từ chối: “Triệu tổng, tôi đã…”

“Cứ đi đi.” Triệu tổng nhìn cô bằng ánh mắt ngụ ý.

Lương Thanh Nghiên “….”

***

Trong bãi đỗ xe ngầm.

Hết cách nên Lương Thanh Nghiên đành đi theo Tống Nguyên Dã vào bãi đỗ. Khi cô vừa bước đến gần, hắn đột ngột quay lại khiến cô giật mình ngừng bước.

“Cô Lương, hình như cô sợ tôi lắm hả?” Tống Nguyên Dã nhướng mày.

Vẫn là đôi mắt sắc lạnh đó, nhưng trong đáy mắt đen láy của hắn lại ánh lên ý cười giễu cợt. Dù khí thế của hắn đã thu lại đôi chút, nhưng vẫn áp đảo.

Lương Thanh Nghiên cố lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào hắn, nở một nụ cười lịch sự nhưng xa cách: “‘Không phải, do giữa nam và nữ thì nên giữ khoảng cách thôi.”

“Với lại, bạn trai của tôi là Lục Trạch, cũng là bạn của Tống tổng đây, nên càng phải cẩn thận để tránh hiểu lầm ạ.”

Tống Nguyên Dã nhếch nhẹ môi, giọng nói thoáng vẻ thờ ơ: “Cô Lương cũng công tư phân minh quá nhỉ.”

Bầu không khí xung quanh bất ngờ trở nên ngột ngạt, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt nơi cô đứng. Lương Thanh Nghiên bỗng cảm thấy đôi chân mình bủn rủn như không đứng nổi nữa vậy.

Hắn tiếp tục nói với giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa vẻ lười nhác: “Cô Lương, e rằng cô đã hiểu lầm rồi. Hôm ấy là một người bạn tôi tự tiện cầm điện thoại của tôi rồi làm mấy cái trò đùa cợt không đâu, không ngờ lại nhắn tin bậy bạ rồi gửi đến cô. Nếu điều đó khiến cô cảm thấy bị xúc phạm thì cho tôi xin lỗi nhé.”

“Nhưng mà…” Hắn ngừng lại, nhấn nhá một chút, giọng điệu có phần tà mị.

“Tôi khá tò mò là không biết cậu ấy đã gửi gì mà khiến cô phản ứng lớn đến vậy, còn lập tức xóa tôi khỏi danh sách bạn bè nữa nhỉ?”

Vừa nghĩ đến câu nói ấy, mặt Lương Thanh Nghiên ửng đỏ, bàn tay vô thức siết chặt dây túi xách rồi lại nở một nụ cười: “Không có gì đâu, là do tôi hiểu lầm thôi.”

Đúng như cô đã đoán, tin nhắn không phải từ Tống Nguyên Dã gửi, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm vô tình mà thôi. Với thân phận và địa vị của hắn, chỉ cần hắn phất tay thôi cũng đã có vô số người phụ nữ nguyện ý lao vào vòng tay hắn rồi, làm gì có chuyện để ý ngấp nghé đến bạn gái của bạn mình chứ?

Trong không gian lờ mờ của bãi đỗ xe ngầm, Tống Nguyên Dã quan sát mọi phản ứng của cô, đôi môi của hắn nhếch lên một nụ cười nhẹ.

“Không phải cô định đưa tôi về sao?”



Chiếc Maybach lăn bánh đến khu biệt thự cao cấp ở phía Đông.

Qua cửa kính, Lương Thanh Nghiên có thể nhìn thấy một vườn hoa trắng muốt trong nhà kính, những đóa hoa hồng trắng nở rộ trong ánh trăng, cánh hoa lấp lánh như ngọc, đẹp thuần khiết, có sức hút kỳ lạ đến mê người. Mùa đông lạnh lẽo, để nuôi dưỡng một vườn hoa hồng thế này không biết phải bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc rồi nữa.

Lương Thanh Nghiên ngạc nhiên, không ngờ Tống Nguyên Dã lại yêu thích hoa hồng trắng đến vậy.

Cô khẽ liếc sang người đàn ông ở ghế phụ.

Hắn hơi nhíu mày, trông có vẻ hơi mệt, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài đổ bóng nhẹ xuống khuôn mặt.

“Tống tổng?” Cô nhẹ nhàng gọi: “Chúng ta đến nơi rồi.”

“Tống tổng?”

Cô gọi thêm vài lần nữa, nhưng người đàn ông vẫn không có phản ứng gì.

Bất đắc dĩ, cô đành xuống xe, mở cửa ghế phụ ra. Cô khẽ đẩy vai hắn, cố gắng đỡ hắn xuống xe: “Tống Nguyên Dã.”

Tống Nguyên Dã tỉnh lại đôi chút, đứng dậy bước xuống xe, nhưng lại ngả người về phía cô, gần như nửa trọng lượng cơ thể đè lên vai cô.

Lương Thanh Nghiên loạng choạng đỡ hắn vào trong, cả người đầm đìa mồ hôi.

Cửa tự động mở bằng nhận diện khuôn mặt. Khi vừa định đặt hắn xuống ghế sofa thì đột nhiên trọng lượng từ hắn lại đè nặng lên người cô.

Cô không kịp phòng bị nên chân mất đà, cả thân người bị hắn ngã đè xuống sofa.

“A”

Mùi hương của hắn phảng phất trong không khí, lạnh lẽo nhưng cũng đầy mê hoặc, tạo nên một cảm giác xâm lấn mãnh liệt.