Cô cúi đầu, nhìn dòng tin nhắn mới, không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Sao thế, Nghiên Nghiên? Sắc mặt em không được ổn lắm.” Ở ghế lái, Lục Trạch quay đầu nhìn cô, nét mặt đầy vẻ quan tâm.
Lương Thanh Nghiên vội tắt màn hình điện thoại.
Cô mím môi rồi khẽ lắc đầu: “Không sao, lúc nãy ở hội quán ngửi khói thuốc lâu nên em hơi chóng mặt.”
Nghe vậy, Lục Trạch lập tức áy náy: “Là lỗi của anh. Mấy người bạn của Mạnh Tây Phàm cứ muốn gặp em. Bọn mình yêu nhau từ thời đại học đến giờ mà anh vẫn chưa giới thiệu em với họ. Hôm nay có dịp tụ tập nên anh nghĩ là gặp một lần cũng tốt.”
Lương Thanh Nghiên im lặng không nói gì thêm.
Cô đã quen Lục Trạch ba năm, hai năm đại học, một năm sau khi tốt nghiệp.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp hội bạn của anh.
Người kia xin số WeChat của cô, vì lịch sự nên cô đã cho.
Nhưng tại sao lại gửi một tin nhắn với hàm ý mập mờ thế này?
Có nên nói thẳng với Lục Trạch không? Lục Trạch quen hắn nhiều năm, tình cảm anh em sâu sắc, nhỡ đâu đó chỉ là do đối phương say rượu nhắn nhầm thì lại thành ra hiểu lầm không đáng thì sao?
Hay có khi nào đó là trò chơi "Truth or Dare" không?
Nếu gặp lại thì cũng khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Lương Thanh Nghiên vốn là người thiếu quyết đoán, suy nghĩ mãi rồi quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này.
Về đến khu chung cư, Lục Trạch ân cần mở cửa xe cho cô.
Lương Thanh Nghiên từ chối để anh đưa lên tầng, đứng nhìn chiếc xe rời đi rồi mới bước lên, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều trên nền đất.
Khu chung cư là một tòa nhà cũ kỹ, chỉ có bảy tầng và không có thang máy, vị trí lại xa xôi hẻo lánh. Đây là căn hộ tốt nhất mà cô có thể thuê với khả năng hiện tại. Dù sao cũng mới tốt nghiệp chưa lâu, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Căn hộ của cô nằm ở tầng bảy.
Cầu thang tràn ngập mùi ẩm mốc, lâu lắm rồi không ai dọn dẹp, dưới đất còn vương vãi tàn thuốc và vài mẩu rác nhỏ.
Lương Thanh Nghiên bật đèn pin trên điện thoại lên, vừa lấy chìa khóa từ túi ra thì bỗng nhiên sau lưng vang lên một tràng cười trầm thấp.
Cô giật thót mình, suýt nữa đánh rơi chìa khóa.
“Nghiên Nghiên về rồi à?” Phía sau cô, một người đàn ông trung niên bụng phệ, râu ria lởm chởm đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lương Thanh Nghiên gật đầu, động tác mở khóa càng nhanh hơn.
Người đàn ông tiến lại gần: “Sao trên người lại có mùi rượu thế? Con gái con đứa, ăn mặc đẹp thế này là đi đâu chơi đấy? Đêm hôm khuya khoắt đừng có ra ngoài lang thang, kẻo bị người xấu để ý đấy. Chú nói thế là vì thấy con còn trẻ nên mới nhắc nhở thôi.”
Mùi rượu hòa cùng mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi cô.
Dạ dày Lương Thanh Nghiên nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn càng lúc càng mãnh liệt.
Chưa kể, bàn tay nhờn nhợt của gã đàn ông chạm lên vai cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Như thể có một con rắn nhớp nháp, lạnh lẽo đang bò trườn trên người cô, để lại cảm giác ghê tởm.
Cuối cùng, cánh cửa sắt bật mở, cô nhân cơ hội nhanh chóng lao vào trong.
Sợ người đàn ông theo vào, cô vội vàng đóng sầm cửa lại, như trút được gánh nặng, lúc này cô mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô cởi giày cao gót ra, xỏ vào đôi dép mềm mại rồi đi về phía phòng tắm.
Người đàn ông trung niên đối diện là chủ căn hộ đó, sống một mình, thường xuyên say xỉn gây sự. Từ lần đầu ông ta chạm mặt cô sau khi cô dọn đến đây, ông ta đã chủ động bắt chuyện vài lần.
Ban đầu còn có vẻ bình thường, nhưng về sau có hai ba lần ông ta gõ cửa nhà cô giữa đêm.
Cô không dám báo cảnh sát, sợ bị trả thù. May mà cửa sắt của khu chung cư cũ này dù đã gỉ sét nhưng vẫn đủ chắc chắn, cô còn cố ý lắp thêm camera an ninh bên ngoài, cùng với hệ thống cảnh báo tự động bên trong.