Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 42

Năm mới Kỷ Hợi an lành nhé mọi người.

- -----

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y đã thấy chán ghét, hắn không phản ứng lại, trợn trắng mắt vươn tay ra, "Đưa thằng bé đây."

Chu Tông Hiền hừ mũi một tiếng, "Anh là gì của nó?"

Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Tôi không phải là gì của thằng bé cả, nhưng Chu Cẩn Hành giao phó thằng bé cho tôi vài ngày, chí ít bây giờ tôi cũng là người giám hộ tạm thời."

Chu Tông Hiền cười ha ha: "Người giám hộ tạm thời? Ha ha ha ha, thật thú vị mà, anh có biết đã bao nhiêu người phải ra tay chỉ để làm người giám hộ tạm thời cho nó không, anh chẳng làm gì mà cũng có sẵn, vui thật nha."

Ánh mắt Đinh Tiểu Vĩ tràn đầy sự đe dọa nhìn y, "Nhà các người tranh giành nhau tôi không xen vào, bây giờ cậu muốn thế nào đây? Nói rõ ra có phải hay hơn không?"

Chu Tông Hiền nhíu mày, "Tôi muốn thằng bé thì sao?"

"Nếu cậu muốn, trước tiên vượt qua tôi và con chó này trước, tôi đề xuất cậu nên lái xe một phát cán bẹp tôi đi, như vậy người ta còn tính cho tôi là tai nạn lao động, bất đắc dĩ phải bỏ rơi đứa trẻ, Chu Cẩn Hành trở về cũng không đổ tội lên đầu tôi."

Chu Tông Hiền cười châm chọc, "...... Thật không hiểu thằng ngu kia coi trọng anh chỗ nào......"

Trực giác Đinh Tiểu Vĩ cho biết y đang ám chỉ Chiêm Cập Vũ, nhưng hắn cũng không định hỏi lại.

Chu Tông Hiền hừ lạnh: "Yên tâm đi, tôi sẽ không ngang nhiên bắt người. Anh đại khái không biết nhỉ, tôi vốn đang sang Canada khai thác thị trường bên ấy, anh hai một cước đá tôi trở lại trường học, hiện tại mỗi ngày chỉ biết học cho tốt, mấy chuyện bên đó không đến lượt tôi tiếp quản."

Y nhéo nhéo tay thằng bé, "Di Di, đây là đâu vậy, ở chỗ này chờ xe à?"

Di Di chỉ vào con chó, "Cho Tiểu Bạch đi tắm."

"À, đi xe tôi được không?"

Thằng bé nghĩ nghĩ, gật đầu, "Muốn ăn KFC cơ."

Chu Tông Hiền ha ha cười, đứng dậy, "Không thành vấn đề." Nói xong xoay người bế chú mình vào trong xe.

Linh Linh vừa nghe thấy có KFC, chẳng cần nhắc cũng tự động chui vào xe, con chó lại càng nghe lời, chạy theo chủ nhân ngay lập tức.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây, Đinh Tiểu Vĩ ngây ngô đứng ngoài xe cùng Chu Tông Hiền, bốn mắt nhìn nhau.

Chu Tông Hiền nhíu mày, "Không lên được xe?"

Đinh Tiểu Vĩ quát: "Linh Linh, xuống ngay cho bố!"

Cô nương rụt cổ lại, đôi mắt ngập nước khẩn cầu nhìn ba ba.

Chu Tông Hiền cũng lên xe, lạnh nhạt nói: "Đáng yêu nha." Nói xong bèn nổ máy.

Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh tới mở cửa xe ngồi vào, lấy tay chống cửa xe, "Không cần ở đây tranh cãi với cậu nữa." Hắn quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ với con chó: "Xuống xe hết, chú đưa đi ăn KF......" Nói chưa dứt câu, cơ thể hắn bỗng giật lùi một cái.

Hắn không dám tin, quay sang trừng Chu Tông Hiền, tiểu tử này cứ như vậy mà ngang nhiên lái xe.

Tên súc sinh cười to làm lộ hàm răng trắng, "Mở ra đi, mở ra cho mát."

Xe lao nhanh trên đường cái, Đinh Tiểu Vĩ sợ tới mức phải đóng nhanh cửa xe lại, chửi ầm lên: "Mẹ nó có phải cậu điên rồi không!"

Hắn bỗng hiểu ra, Chu gia chẳng có người nào bình thường.

Chu Tông Hiền mắt điếc tai ngơ, một bên lái xe một bên mở điện thoại, đưa tai nghe lên tai.

Trực giác Đinh Tiểu Vĩ cho thấy y đang gọi cho Chu Cẩn Hành.

Quả nhiên đầu kia vừa bắt máy, Chu Tông Hiền uể oải gọi một tiếng anh hai.

Đinh Tiểu Vĩ lạnh mặt nhìn y, nhìn xem y định nói cái gì.

"Anh hai, đoán xem ai đang ngồi cạnh em? Những lời này quen thật đấy, hình như lần trước em cũng nói như vậy nhỉ?"

"Đúng vậy, lần trước cũng là người đó, bất quá lần này có thêm người chú yêu quý của chúng ta."

Đầu kia không biết nói gì đó, Chu Tông Hiền vui vẻ nở nụ cười."Không phải nha, em mỗi ngày đều dồn hết sức lực vào việc học, hôm nay gặp bọn họ, tuyệt đối là trùng hợp."

Đinh Tiểu Vĩ chịu không nổi, dán vào tai Chu Tông Hiền gào to: "Mẹ nó Chu Cẩn Hành về đây ngay, tôi không muốn dính đến chuyện nhà cậu!"

Chu Tông Hiền cười, "Nghe được không?"

"Em á? Em chẳng biết, cuộc sống dạo này rất nhàm chán, không có chuyện gì làm, em chán chết mất."

"Em định cùng với tiểu tình nhân của anh...... Không phải, lão tình nhân chứ, hảo hảo tâm sự. Chẳng hạn như kể cho hắn nghe chuyện anh lấy nhân tài từ McKinsey (công ty tư vấn toàn cầu của Mỹ), trả lương cao, điều gã đến một công ty mậu dịch nhỏ làm giám đốc, chỉ vì......" Chu Tông Hiền cười như không cười liếc Đinh Tiểu Vĩ một cái, "Chỉ vì cần người để ý đến một tên tài xế bất cứ lúc nào?"

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cả kinh, trừng mắt nhìn Chu Tông Hiền.

Chẳng biết Chu Tông Hiền nghe được cái gì mà bỗng đứng dậy cười ha ha, thanh âm lạnh như băng, "Anh hai, mặc dù hiện giờ em không nắm rõ tình hình công ty, nhưng cũng biết nhân viên không chịu ngồi yên đâu, rảnh rỗi lại thích quan tâm một chút đến đời tư của anh, em phát hiện bên cạnh anh có rất nhiều chuyện thú vị đáng để tìm hiểu nha, chúng ta cứ từ từ."

Nói xong y ngắt máy.

Trên mặt Đinh Tiểu Vĩ phủ một tầng mồ hôi lạnh, hắn híp mắt nhìn y, "Mẹ nó cậu nói rõ ràng cho tôi, vừa rồi là có ý gì?"

Nhìn qua bộ dạng Chu Tông Hiền có vẻ rất tốt, "Anh hẳn cũng hiểu tôi đang nói gì. Cái tên họ Tiêu kia chính là anh hai tôi trả lương cao điều gã về, bình thường gã rất được trọng dụng, đột nhiên bị điều đi, tôi cảm thấy có chút kì quát bèn điều tra một chút, không nghĩ tới gã bị điều về một công ty mậu dịch nhỏ......" Chu Tông Hiền liếc Đinh Tiểu Vĩ một cái, nói bóng gió: "Anh xem, anh hai tôi chỉ vì một người đàn ông mà tốn nhiều tâm tư như vậy, còn có chuyện gì anh ấy không thể làm?"

Đinh Tiểu Vĩ hung hăng đấm xuống đệm, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên.

Chuyện này lại liên quan tới Chu Cẩn Hành, hắn đã nói mà, trên đời này làm gì lại trùng hợp nhiều đến thế, đi đâu cũng chạm mặt Chu Cẩn Hành, hóa ra là y đã sớm an bài.

Hắn có cảm giác mạng lưới của Chu Cẩn Hành rất rộng lớn, bao trùm cả cuộc sống cùng công việc của hắn, nhất cử nhất động đều nằm trong tay đối phương, cảm giác này thật ghê tởm.

Chuyện tới nước này, dùng từ biếи ŧɦái cũng không đủ để miêu tả đánh giá của hắn về Chu Cẩn Hành.

Chu Cẩn Hành biếи ŧɦái, trước mắt hắn cũng chẳng còn nơi nào an toàn để đi.

Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được bèn nói: "Này, Chu gia các người đều có bệnh hết à?"

Chu Tông Hiền cười lạnh: "Đúng đấy, chẳng có ai bình thường đâu."

Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt liếc y một cái rồi quay mặt sang bên cửa sổ xe.

Mở cửa sổ ra, hắn có cảm giác không đúng lắm.

"Này, kia không phải cửa hàng thú cưng đấy à, cậu đang đi đâu?"

Chu Tông Hiền cười, "Anh cũng biết a."

Trong khi y nói, Đinh Tiểu Vĩ đã nhận ra phía trước là khu phố nhỏ nhà Chiêm Cập Vũ.

Hắn "Đm" một tiếng, lập tức lôi điện thoại ra định gọi Tiểu Chiêm.

Chu Tông Hiền đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, ném xuống dưới lòng bàn chân mình.

Nếu không phải xe đang chạy, Đinh Tiểu Vĩ nhất định phải đứng lên bóp cổ y.

Chu Tông Hiền dừng xe dưới tầng, quay lại nói với 2 đứa nhỏ, "Ở trên xe chờ một lát, đừng chạy lung tung nhé." Y xuống xe rồi lên thẳng trên lầu.

Đinh Tiểu Vĩ cũng xuống xe, hắn chặn trước mặt Chu Tông Hiền rồi túm cổ áo y, "Cậu muốn làm gì? Còn tìm Tiểu Chiêm làm gì?"

Chu Tông Hiền hừ mũi: "Anh định làm gì? Anh muốn đánh tôi trước mặt hai đứa nhóc? Tôi không phải là ba ba như anh đâu."

Những lời này đúng lúc nhắc nhở Đinh Tiểu Vĩ, hắn nhìn thoáng qua trong xe, quả nhiên Linh Linh cùng Di Di đều tròn mắt nhìn hai người.

Hắn cố nén xúc động muốn đánh người, buông lỏng cổ áo y ra.

Chu Tông Hiền chỉnh lại quần áo rồi xoay người lên lầu. Hắn cắn răng đi theo sau.

Lên đến nơi, hắn nhìn Chu Tông Hiền phía trước lấy điện thoại ra phân phó cho đầu bên kia: "Đặt trước cho tôi vé máy bay về nước, càng nhanh càng tốt, thông báo cho bố tôi chuẩn bị trước một chút."

Đinh Tiểu Vĩ không rõ y nói gì, trực giác cho thấy cũng chẳng phải chuyện tốt.

Chu Tông Hiền ấn chuông vài lần, Đinh Tiểu Vĩ nghe tiếng bước chân từ trong nhà truyền tới, Tiểu Chiêm chậm chạp ra mở cửa, vừa thấy trước cửa là hai người đáng lẽ không nên xuất hiện cùng nhau, y ngây ngẩn cả người, không biết nên biểu cảm như thế nào.

Vẻ mặt Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng, chỉ vào Chu Tông Hiền, "Cậu, cậu ta muốn tới, tôi ngăn không được......."

Chiêm Cập Vũ gắt gỏng, "Mẹ nó cậu còn đến làm gì, không phải tôi đã nói sau này còn gặp lần nào sẽ đánh cậu lần đấy?"

Chu Tông Hiền cười lạnh: "Tôi nói rồi, tôi xem cậu có buông được không."

Chiêm Cập Vũ trợn tròn mắt, nhưng y không đυ.ng tay đυ.ng chân. Y không ngu, đánh cậu ta y còn phải đền tiền thuốc.

"Rốt cuộc cậu tới đây làm gì? Chú Đinh, vì sao chú lại đi cùng?"

Chu Tông Hiền cười đen tối, "Nhớ cậu, đến thăm cậu."

Chiêm Cập Vũ siết tay, cắn răng quát: "Cút!"

Có vẻ như lỗ tai Chu Tông Hiền không tốt lắm, chẳng những không cút, cẳng chân dài còn tiến thẳng vào nhà.

Chiêm Cập Vũ đóng cửa không cho y vào, Chu Tông Hiền không vào được, hai người ở cửa om tỏi cả lên.

Đinh Tiểu Vĩ ra giúp Chiêm Cập Vũ, ba người xô xô đẩy đẩy, không khí nhất thời căng thẳng lên.

Cả ba người bắt đầu nóng nảy, xô đẩy một lúc bèn muốn động thủ. Kì thật chủ yếu là Chiêm Cập Vũ và Chu Tông Hiền cãi nhau, Đinh Tiểu Vĩ chỉ muốn ngăn hai người.

Kết quả khuỷu tay Chu Tông Hiền trực tiếp huých thẳng vào l*иg ngực hắn, hắn đau đến mức lập tức phải khom lưng lại, khó thở, như vậy còn chưa xong, gương mặt Chu Tông Hiền trở nên lạnh lẽo, nhấc chân lên đạp lên người hắn.

Chiêm Cập Vũ thấy vậy bỗng điên tiết, vơ bừa thứ gì đó ném thẳng vào đầu Chu Tông Hiền.

"Phang" một tiếng, đầu Chu Tông Hiền lập tức chảy máu.

Đinh Tiểu Vĩ lảo đảo đứng lên, Chu Tông Hiền loạng choạng ngã xuống.

Chiêm Cập Vũ cầm lọ hoa nhìn xuống, đỏ mắt muốn đập nát hai chân Chu Tông Hiền. Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh tới giữ chặt y, hắn nghĩ thầm, thằng nhóc này bình thường hiền lành, khả năng trong lòng đang nổi trận lôi đình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy lại gây chuyện.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, đm, chảy máu đầu rồi, phải đi bệnh viện."

Chiêm Cập Vũ mắng: "Đáng đời, ai bảo cậu ta tự dưng gây phiền phức."

Chu Tông Hiền ôm đầu, máu theo kẽ ngón tay chảy ra ngoài, y trừng mắt nhìn Chiêm Cập Vũ, nở nụ cười lạnh lẽo, "Lần này tôi sẽ nhớ kĩ!"

Đinh Tiểu Vĩ kéo Chu Tông Hiền đứng dậy, đỡ y xuống tầng.

Hôm nay hắn thực sự hối hận vì đã ra ngoài, thực sự hối hận, nếu hắn cứ thành thật ngồi ngốc trong nhà thì đã không gặp phải đống chuyện này.

Chiêm Cập Vũ cũng đi theo.

Đinh Tiểu Vĩ móc chìa khóa từ trong túi Chu Tông Hiền, ấn mở cửa xe.

Hắn quay sang Chiêm Cập Vũ: "Trong xe có hai đứa nhỏ với con chó, cậu trông hộ tôi, đừng đi bệnh viện."

Sắc mặt Chiêm Cập Vũ tái nhợt, "Để tôi đưa cậu ta đi."

"Cậu biết lái xe chắc? Đừng nhiều lời, ở đây giúp tôi trông mấy đứa nhỏ."

Chiêm Cập Vũ mở cửa xe bế hai đứa nhóc ra, che mắt không cho chúng nó nhìn thấy cảnh vỡ đầu đẫm máu này.

Đinh Tiểu Vĩ đỡ Chu Tông Hiền lên xe, một cước đạp chân ga phóng nhanh ra ngoài.

Nếu không phải tình cảnh trớ trêu, hắn thật muốn bày tỏ cảm xúc kích động của mình trong lần đầu tiên được lái xe thể thao. Xe xịn có khác, lên 80 km/h chỉ trong nháy mắt, khỏi phải nói hắn sướиɠ thế nào.

Dọc đường hắn không nhịn được mà mắng Chu Tông Hiền, "Mẹ nó cậu có phải thằng ngu không, tự dưng chạy tới gây chuyện với người ta, cậu nếu ngứa ngáy, tối cứ dán tiền lên trán mà ra đường đi bộ. Tôi đυ.ng phải họ Chu các người, chắc chắn chẳng được chuyện gì tốt, đm!"

Đưa người tới bệnh viện, Chu Tông Hiền ở trong phòng băng bó, hắn ra ngoài làm thủ tục. Lúc này có vài người tới bệnh viện, hắn thấy một thân trang phục đen sì như đi đám tang liền biết bọn họ tới tìm ai.

Một lát sau lại tới vài người nữa, đi đầu là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt nghiêm túc không chớp mắt.

Những người này đứng vây phía ngoài phòng bệnh, người phụ nữ nâng đầu Chu Tông Hiền vội la lên: "Chuyện này là sao? Có đau không?"

"Cô à, sao có thể không đau chứ." Chu Tông Hiền bĩu môi làm nũng, vẻ kiêu ngạo của kẻ bắt nạt biến mất hoàn toàn.

Người phụ nữ kia cả giận: "Là ai!"

Chu Tông Hiền híp mắt liếc Đinh Tiểu Vĩ một cái rồi chỉ tay về phía đó: "Hắn!"

Đinh Tiểu Vĩ nhận ra vài người đồng loạt quay lại nhìn mình chằm chằm, lỗ chân lông trên người hắn muốn nổ tung.

Hắn vội la lên: "Cậu nói vớ vẩn gì thế!". Nói xong hắn lùi lại, hắn đánh hơi thấy sự nguy hiểm, muốn chuồn ngay lập tức.

Hai tên vệ sĩ nhanh nhẹn đã muốn xông ra, dáng người sừng sững như núi chặn đường hắn.

Bà cô của Chu Tông Hiền quát: "Anh là ai, vì sao vô cớ đánh người?"

Đinh Tiểu Vĩ vội thanh minh: "Không phải tôi......"

Vẻ mặt Chu Tông Hiền tức giận nói: "Cô, Di Di còn trong tay bọn họ, cháu định đưa Di Di đi, hắn không cho lại còn đánh người."

"Cái gì? Di Di ở trong tay hắn? Hắn là người nào ở Chu gia?"

Chu Tông Hiền lạnh lùng nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Cô, cháu đã từng nói qua rồi, anh hai là cái kia, hắn chính là người mà cháu nói." (cái kia: đồng tính)

Vẻ mặt bà cô thay đổi, "Tông Hiền, cháu đừng nói linh tinh."

"Cho dù cô không tin, Di Di vốn là do anh hai dẫn theo, anh ấy là người Chu gia nên cháu không nói. Quan trọng là anh ấy ra nước ngoài, cư nhiên lại để hắn chăm sóc Di Di, hai người nếu không liên quan đến nhau thì vì sao lại giao Di Di cho người ngoài? Cháu không thể nhìn một tên đồng tính ghê tởm dạy dỗ Di Di, nó còn nhỏ như vậy, vạn nhất sau này cũng biếи ŧɦái thì làm sao?"

Bà cô xanh cả mặt, nghi hoặc đánh giá Đinh Tiểu Vĩ.

Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng, hận không thể ngay lúc này đập đầu Chu Tông Hiền mấy phát.

Bà cô trầm giọng: "Chuyện này...... Chuyện này cô sẽ tìm Cẩn Hành nói chuyện, cháu trước hết dưỡng thương đã......"

Chu Tông Hiền nói thêm: "Cô, vừa nãy cấp dưới gọi điện cho bố cháu, cháu không định nói cho bố vì cũng không có chuyện gì, kết quả bố cháu lại trở về...... Cô gọi một cuộc khuyên bố cháu đi, bảo đừng về đây. Bố cháu về, bác cả với anh hai chắc chắn không vui."

Bà cô ngẩn người, gọi điện một lúc lâu mới nói: "Ngắt máy......"

"Ngắt máy? Chẳng lẽ lên máy bay rồi?"

Thần sắc bà cô không bình thường, thở dài, "Mới yên tĩnh được vài ngày......"

- ---------

Có ai thích Chu Tông Hiền không nhỉ =)) Bạn này cứ dở dở nhưng thú vị ghê