Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 12

Đinh Tiểu Vĩ nằm trên giường, đến khi hắn mơ màng sắp ngủ liền nghe được tiếng mặc quần áo sột soạt bên người.

Mi mắt hắn gần như dính vào nhau, miễn cưỡng quay đầu liếc nhìn người bên cạnh một cái, "Cậu đi đâu thế?"

Hắn mệt đến nỗi đầu cũng không cựa nổi, tiểu tử này cư nhiên còn có thể phấn chấn mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, kém mình tám chín tuổi thật sự không giống nhau, so với tiểu tử hai mươi mấy tuổi, tức khắc Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mình thê thảm vô cùng.

Chu Cẩn Hành đáp: "Tôi đi đón Linh Linh."

Đinh Tiểu Vĩ cả kinh, liếc nhìn đồng hồ đầu giường, lập tức khí huyết tuôn trào cuồn cuộn.

Hắn không ngờ mình thế cơ mà lại lăn lộn cùng Chu Cẩn Hành lâu như vậy, còn quên cả con gái mình, trong lòng hắn đầy áy náy lẫn phẫn uất, tức khắc tràn ra.

"Tôi cũng đi."

Chu Cẩn Hành sửng sốt, ngay sau đó cười như không cười sờ eo hắn, "Anh cử động được sao."

Đinh Tiểu Vĩ phát hỏa, "Cậu đi được sao tôi không đi được." Nói xong chống người đứng lên.

Chu Cẩn Hành ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ấn lưng hắn, ôn nhu nói, "Anh ngủ một giấc đi, tôi đi đón Linh Linh, chờ làm xong cơm tối sẽ gọi anh dậy."

Đinh Tiểu Vĩ nghe y nói vậy, trong lòng có chút thoải mái, nhưng vẫn cố tìm cho mình một lí do, "Tôi hơi mệt, hôm nay đi làm sớm."

Chu Cẩn Hành cúi đầu, vừa cười vừa hôn nhẹ một cái, "Ngủ đi."

Nụ hôn mềm mại như lông vũ khiến lòng hắn ngứa ngáy, bèn trở mình nằm thẳng người, vươn tay với theo Chu Cẩn Hành đang định rời đi, "Tới đây, cho anh hôn một cái."

Chu Cẩn Hành bật cười cúi người xuống, Đinh Tiểu Vĩ mạnh mẽ ôm cổ hắn mà hôn, "Được rồi, đi đi."

Chu Cẩn Hành đi được một lúc rồi, Đinh Tiểu Vĩ vẫn chưa ngủ.

Hắn không muốn tỏ vẻ mình vô dụng, mới làm một hồi đã mệt không xuống giường được, Đinh Tiểu Vĩ hắn còn chưa yếu đến mức đó, vì thế lại nằm trên giường ai ai ô ô mà xoa eo một lát, sau đó chống người ngồi dậy xuống giường.

Hắn đỡ eo đi ra phòng khách, nghĩ ít nhất mình cũng phải đi nấu cơm.

Đang định vào bếp thì chuông cửa vang lên.

Đinh Tiểu Vĩ cắn răng men tới cửa, qua cái lỗ mắt mèo cư nhiên lại thấy cái người đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm hắn từng gặp qua hai lần.

Đinh Tiểu Vĩ có chút phản cảm, tên này xong với hắn rồi nha.

Hắn mở cửa, người nọ nhìn hắn, lập tức rõ ràng có hơi sửng sốt, người lùi về sau, lông mày nhíu lại.

Đinh Tiểu Vĩ thấy phản ứng của gã lại càng khó chịu, cũng không nói gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Người nọ có chút xấu hổ mà ngó vào trong nhà, "Hắn...... Ngài Chu không ở nhà?"

Đinh Tiểu Vĩ hừ một tiếng, "Không có, anh có việc gì cứ nói với tôi."

Người nọ lui về sau một bước, "Đã vậy tôi không quấy rầy nữa."

Đinh Tiểu Vĩ kêu lên: "Này, đứng lại!"

Người kia cau mày quay đầu lại.

"Anh muốn bán bảo hiểm, tìm cậu ta làm gì, anh không biết cậu ấy sống cùng với tôi, không có tiền, cũng sẽ không trả tiền. Chuyện tiền nong vẫn là tôi có tiếng nói hơn."

Người nọ ngẩn người, ngay sau đó bèn gật đầu.

"Nhưng mà nói thật, về sau anh đừng tới nữa, nhà tôi không có ý định mua bảo hiểm. Thiên tai, tai nạn, mọi thứ đều có số mệnh. Ông trời cũng thật là, muốn tôi tôi luyện với cuộc sống, bảo hiểm cũng không dùng. Bất quá tôi có thể chỉ cho anh một con đường khác. Thấy cái nhà đối diện trồng đầy hoa kia không, cả nhà họ đều đầu tư cổ phiếu, cách một thời gian thì khóc lóc nỉ non đòi thắt cổ, thời gian sau lại vui vẻ hận không thể đốt pháo, anh tới nhà họ đi. Cứ như vậy không biết chừng ngày nào đó xảy ra chuyện thật, cho dù không phải tự tử, nhiều thăng trầm như thế cũng chịu không nổi. Trong nhà còn có hai bé trai, tôi lo lắng hộ hai đứa nó. Anh sang nhà hắn đi, bọn họ mới là người cần bảo hiểm."

Khóe miệng gã kia co rúm, ậm ờ đáp lại hai tiếng rồi vội vàng cáo từ, xoay người chạy.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn bóng lưng gã chạy, cảm thấy vui vẻ mà cười không ngừng, sau đó cũng xoay lưng vào nhà.

Hắn vào bếp vo gạo nấu cơm, vừa lúc có thể nhìn qua cửa số phòng bếp, thấy người kia đi ra khỏi khu phố nhà hắn.

Chỉ thấy gã đứng tựa cửa đầu phố, có vẻ là đang đợi ai đó, không đến hai phút sau, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt gã, gã thong dong ngồi vào.

Đinh Tiểu Vĩ trợn trắng mắt.

Hắn không có ham của, nhưng quan trọng là hắn thích xe, tuy rằng không mua nổi nhưng hắn thích xe hơn cả thích phụ nữ.

Cái dòng Bentley này, ngoài đời hắn cũng mới thấy qua một chiếc.

Hắn đã sớm cảm thấy trang phục của người kia không phải loại tầm thường, còn tưởng rằng là do bộ dạng gã đó mặc cái gì nhìn cũng sang. Xem ra hiện tại, người ta ăn mặc như thế, khả năng giàu thật.

Mẹ nó còn ngồi Bentley, Đinh Tiểu Vĩ không bình tĩnh nổi.

Đầu năm nay, bán bảo hiểm có thể ngồi Bentley, hắn dứt khoát quên công việc lái xe ở cơ quan, ít nhất cũng thấy bán bảo hiểm quá sướиɠ.

Không đúng, việc này cũng chẳng oai, Đinh Tiểu Vĩ phỉ nhổ chính mình. Hắn hẳn là nên bỏ việc đang làm đi, sang làm bên công ty bảo hiểm, chỉ cần lừa người ta mua hàng, nói không chừng có ngày hắn cũng được xe xịn đón nha.

Đinh Tiểu Vĩ bực mình vo gạo, càng nghĩ lại càng thấy có điểm không đúng.

Tên kia nhìn thế nào cũng không giống bên công ty bảo hiểm, nhưng mà Chu Cẩn Hành đã nói gã là người bán bảo hiểm, mặc dù không nhìn ra tí lừa đảo nào, nhưng gã lại cố tình tìm y nhiều lần.

Hắn thật sự không đoán được, Chu Cẩn Hành thì có lí do gì mà lừa hắn chư.

Thực hối hận đã đuổi tên kia, sớm biết thì đã gọi lại nghe ngóng tình hình.

Tuy rằng hắn cảm thấy Chu Cẩn Hành không cần thiết phải lừa hắn, nhưng trong lòng băn khoăn, cảm giác cứ luôn không ổn lắm.

Nấu cơm được một lúc, Chu Cẩn Hành đã đón con bé về nhà.

Con bé tinh nghịch bổ nhào vào l*иg ngực làm hắn hơi nhức eo, hắn chỉ đành biết thầm ca thán tuổi già.

Chu Cẩn Hành vòng tay ra sau lưng mà nhẹ nhàng đỡ eo hắn, "Sao lại không nghỉ một chút đi?"

Đinh Tiểu Vĩ hơi ngượng ngùng, "Chuyện này không lớn, cậu cũng đừng quá coi thường anh Đinh."

Chu Cẩn Hành gật đầu cười, "Anh hướng dẫn Linh Linh làm bài tập, tôi nấu cơm."

Đinh Tiểu Vĩ ôm Linh Linh ngồi trên đùi, cùng con bé xem bài tập cô giáo giao về nhà.

Hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy thân hình cao gầy, khí chất anh tuấn của Chu Cẩn Hành, cho dù chỉ là nấu cơm nhưng sống lưng y vẫn thẳng tắp.

Sau ba tháng ở đây, có thể nói y đã hòa hợp được với cuộc sống của hắn, đối với Đinh Tiểu Vĩ mà nói, ngoại trừ không phải phụ nữ ra thì Chu Cẩn Hành không khác vợ hắn là mấy.

Hắn vô pháp tưởng tượng, vạn nhất có ngày Chu Cẩn Hành khôi phục trí nhớ bỏ nhà đi, hắn sẽ thế nào đây.

Trong lòng hắn hơi chua xót, không biết vì sao mình lại nghĩ như thế.

Hắn chỉ hi vọng bọn họ có thể mãi mãi như vậy.

Đến đêm, trước khi ngủ, Đinh Tiểu Vĩ đem chuyện người đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm kia lại đến kể cho Chu Cẩn Hành.

Trên mặt y không có biểu cảm gì, "Tôi đã nói hắn đừng tới nữa, không nghĩ đến hắn vẫn chưa từ bỏ ý định."

Đinh Tiểu Vĩ vẫn luôn nghiêm túc quan sát vẻ mặt y, cái gì khác thường cũng không thấy, hắn có chút thất vọng.

"Cậu biết không, lúc gã ra khỏi phố thì tôi đang nấu cơm ở bếp, nhìn thấy gã trèo lên một chiếc Bentley, xe đó ít nhất cũng phải hơn bốn trăm vạn. Người đó là nhân viên bảo hiểm thật sao?"

Chu Cẩn Hành xốc chăn trùm lên người, ung dung nằm xuống, "Có thể anh nhìn nhầm rồi."

"Không thể, cái khác có thể sai nhưng tôi không bao giờ nhìn nhầm xe cả."

Chu Cẩn Hành không nói gì, tựa hồ không có chút nào hứng thú.

Nghi hoặc trong lòng Đinh Tiểu Vĩ lại lớn hơn.

Đúng ra thì Chu Cẩn Hành không biết cái gì cả, nghe được tin nhân viên bảo hiểm có xe xịn đưa đón cũng nên lộ ra một chút ngạc nhiên chứ, nhưng y lại chẳng có phản ứng gì, như là cố tình không thèm để ý.

Đinh Tiểu Vĩ bò lên đầu giường, "Aiz, không phải cậu giấu tôi chuyện gì chứ."

Chu Cẩn Hành đã nhắm mắt lại, nghe lời này liền chậm rãi mở to mắt, đôi mắt như pha lê nhìn hắn mà thản nhiên cười, "Tôi có gì muốn lừa anh chứ?"

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, tôi không tiền không quyền, cơ mà lớn lên đẹp trai, không chừng cậu bị tôi quyến rũ rồi."

Chu Cẩn Hành nở nụ cười, "Như vậy thì tôi tới đây để cướp người đẹp."

Đinh Tiểu Vĩ bày ra vẻ mặt bì ổi, nhéo cằm y, "Hai ta ai cướp, ai dụ dỗ ai còn chưa biết đâu."

Chu Cẩn Hành ôm eo hắn, ái muội vuốt ve, "Giờ thử xem sao."

Sắc mặt Đinh Tiểu Vĩ khẽ biến, nhấc tay y ra, trừng mắt nói: "Cậu nghĩ gì thế, ngủ." Lăn lộn cả một buổi trưa còn chưa đủ, muốn cái mạng già của hắn sao.

Chu Cẩn Hành khẽ cười hai tiếng, nằm sát bên cạnh hắn, khẽ khàng nhắm mắt.

Đinh Tiểu Vĩ tắt đèn, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt y trong chốc lát, tim đập nhanh hơn, hắn ghé sát xuống, nhắm miệng y mà hôn một cái.

Chu Cẩn Hành nhắm mắt cười cười, trong bóng tối sờ soạng người Đinh Tiểu Vĩ, sau đó hôn đáp lại.

Đinh Tiểu Vĩ nhỏ giọng nói: "Ngày mai làm canh đầu cá với đậu phụ đi, lần trước cậu làm ăn rất ngon."

Âm thanh nhẹ nhàng của Chu Cẩn Hành trong màn đêm yên tĩnh vang lên: "Được."

Đồng nghiệp không khó phát hiện, gần đây mỗi ngày Đinh Tiểu Vĩ mặt mày rạng rỡ, khí phách hăng hái, mọi người đều cho là hắn đang quen bạn gái, nhưng hỏi thế nào hắn vẫn cứ che che dấu dấu không chịu thừa nhận.

Đinh Tiểu Vĩ biết bọn họ đang ngầm suy đoán rất nhiều thứ, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý đến.

Hắn cảm thấy từng ngày trôi qua như bây giờ thật con mẹ nó quá thoải mái, quả thật như đang mơ.

Trong nhà ngoài ngõ có người giúp hắn dọn dẹp ngăn nắp, trừ việc đi làm cùng dỗ trẻ con ra, cơ bản việc khác không cần hắn bận tâm. Về đến nhà có đồ ăn nóng hổi không nói, còn có thể trò chuyện với Chu Cẩn Hành, làm hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu. Đến tối lại giống như đêm tân hôn, hai người không thể thiếu màn mây mưa một hồi, quấn lấy nhau triền miên đến chết.

Đôi khi Đinh Tiểu Vĩ bị chính hành động của mình dọa sợ. Hắn sống ba mươi ba năm, mấy tháng gần đây cư nhiên lại như muốn lấy mạng hắn. Hiện tại chuyện trên giường, hắn cùng Chu Cẩn Hành phối hợp với nhau vô cùng thuận buồm xuôi gió, động tác, tư thế nào hắn đều muốn thử, thỉnh thoảng ngẫm lại hắn đỏ hết mặt, chuyện tình cảm mãnh liệt lại càng tiến triển điên cuồng. Hai người tựa như dã thú đang ở kì động dục, chỉ cần nhìn nhau đã không kiềm chế nổi, muốn cùng đối phương làʍ t̠ìиɦ, du͙© vọиɠ giao hòa với nhau. Thậm chí khi hắn ở văn phòng làm việc, có lúc nhớ tới Chu Cẩn Hành, cả người sẽ nóng lên.

Hắn cũng không biết mình làm sao, cho dù lúc trước hắn theo đuổi vợ cũng không hưng phấn đến mức như thế này.

Thậm chí ban đầu hắn còn suy nghĩ chuyện ai đè ai, bây giờ hắn cảm thấy không sao cả, cùng Chu Cẩn Hành làʍ t̠ìиɦ rất tốt, tốt hơn bất cứ ai hắn từng làm.

Nửa đời sau nếu có thể như vậy mãi thì tốt quá, hắn cũng không mong gì hơn.

Tuy rằng cuộc sống gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Đinh Tiểu Vĩ cũng có hơi rầu rĩ về chuyện này.

Hắn giống như mọi thằng đàn ông khác trong tình yêu, luôn muốn nghĩ cách làm hài lòng người đã khiến hắn hạnh phúc. Ngắn ngủn một tháng, Đinh Tiểu Vĩ đã mua cho Chu Cẩn Hành một cái di động, lại còn mua MP4 cộng thêm mấy bộ quần áo. Hắn sợ Chu Cẩn Hành ở nhà phát chán, thậm chí còn mua cả máy tính, đó là thứ đồ hắn đã cân nhắc rất lâu nhưng vẫn không từ bỏ được.

Tuy rằng Đinh Tiểu Vĩ không tính là giàu, nhưng sinh hoạt cũng không đến nỗi quẫn bách. Mỗi tháng tiền lương cố định không nói, bảo hiểm công ty trả, nhà ở cũng sớm trả xong tiền rồi, ngày thường chủ yếu chi tiêu vào việc ăn uống và học phí của Linh Linh ở trường dành cho trẻ khuyết tật. Nuôi thêm một người cơ bản không có yêu cầu gì về cuộc sống, kì thật cũng không quá khó khăn.

Chỉ là gần đây hắn không kiềm chế được mà tiêu tiền lên người Chu Cẩn Hành, tình hình tất nhiên không thể dư dả.

Nhưng bây giờ, hắn thà rằng mình mặc quần áo giặt đến phai màu, dù thế nào cũng phải cho Chu Cẩn Hành ăn mặc thật xinh đẹp. Đi trên đường có người nào liếc nhìn Chu Cẩn Hành một cái, hắn cảm thấy rất tự hào.

Đối với sự quan tâm Chu Cẩn Hành như thế, hắn nghĩ mình không được bình thường, hơn nữa mức độ quan tâm còn dần dần có xu hướng gia tăng.

Đinh Tiểu Vĩ một bên hạnh phúc suy nghĩ, một bên lại lo được lo mất mà sợ Chu Cẩn Hành sẽ giống như trên TV, khôi phục kí ức, đem hắn cùng mọi thứ quên sạch.

Ngọt ngào tốt đẹp qua một tháng sau, sinh hoạt của cặp vợ chồng son vẫn nóng bỏng như trước, nhiệt huyết mãi không thôi.

Đinh Tiểu Vĩ mắt thấy sổ tiết kiệm nhanh như gió đã giảm dần mấy con số, bắp chân chỉ thiếu điều muốn co rụt.

Rốt cuộc cũng tới một ngày, hắn có chút khó xử mà nói với Chu Cẩn Hành, "Tiểu Chu, cùng anh thương lượng chuyện này nhé."

"Vâng." Chu Cẩn Hành dựa lên người hắn, lười biếng mà lên tiếng, mắt còn nhìn chằm chằm vào mục xu hướng thị trường trên TV.

"Chuyện này......" Hắn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, "Cậu, cậu có nghĩ sẽ ra ngoài tìm việc làm?"

Chu Cẩn Hành chậm rãi quay sang, "Đi làm? Làm việc sao?"

"Ừ......" Đinh Tiểu Vĩ để ý quan sát đến vẻ mặt y, "Cũng không phải vì anh sợ cậu ở nhà chán sao. Có đôi lần tôi đi làm về cậu không ở nhà, cậu nói cậu rảnh rỗi đi dạo. Tôi biết cậu đang rất chán nản, nếu muốn ra ngoài làm, tôi cảm thấy cũng khá ổn."

Chu Cẩn Hành nghĩ nghĩ, "Quan trọng là tôi không có chứng minh thư, có thể làm gì chứ."

Đinh Tiểu Vĩ đáp: "Chuẩn bị cho cậu một cái giả, cũng chỉ tốn một trăm đồng."

Chu Cẩn Hành khẽ nhíu mày, "Nếu tôi ra ngoài làm việc, ai sẽ chăm sóc anh với Linh Linh?"

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn người, quả thật tình hình như thế sẽ là vấn đề lớn.

Quan trọng là nam nhi, cả ngày ngồi ngốc ở nhà cũng không phải chuyện tốt a. Một ngày hai ngày thì được, một tháng hai tháng cũng có thể, nhưng mà ngây ngốc thật lâu, ngay cả trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng hiểu có chút không thể được.

Chu Cẩn Hành thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn, khẽ thở dài, "Được rồi, anh làm hộ tôi cái chứng minh thư đi, tôi đi tìmviệc."

Đinh Tiểu Vĩ thấy vẻ mặt y có chút không tình nguyện, trong lòng bỗng nhiên cũng không dễ chịu. Hắn nghĩ nếu chính mình có năng lực, một năm cũng có thể kiếm được một trăm tám mươi nghìn, còn bắt Chu Cẩn Hành vất vả đi kiếm tiền ư, lòng hắn mềm nhũn ra, bèn vội vàng lo lắng nói: "Nếu cậu không nguyện ý làm hay không làm, cũng quên đi, anh Đinh vẫn nuôi được cậu, tôi chỉ thuận mồm nói......"

Chu Cẩn Hành lắc đầu, "Tôi sẽ đi tìm việc, nhiều thêm một người, chi tiêu cũng miễn cưỡng."

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ lại càng áy náy, "Bỏ đi bỏ đi, tôi chỉ thuận mồm nói thôi. Cậu cũng không phải người có thể chịu oan ức, đi ra ngoài làm công cho người ta còn phải để ý nhìn sắc mặt họ, tôi không nỡ để cậu phải thế. Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì nhé."

Chu Cẩn Hành mỉm cười nhìn hắn, "Anh đau lòng nha."

Đinh Tiểu Vĩ đỏ mặt, "Sao mà không đau lòng được chứ, vợ của mình lại cam lòng để cho người khác sai bảo sao, thôi bỏ đi."

Chu Cẩn Hành vuốt má hắn, bỗng nhiên khẽ thở dài, thần sắc có chút kì lạ, "Anh Đinh, anh đối với tôi thật tốt."

Không hiểu sao, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy giọng điệu y hơi lạ, cũng không nói được sai ở đâu, bèn nói đùa, "Anh Đinh của cậu là một thằng đàn ông tốt mới kết hôn, sẽ tận tụy vì gia đình đến chết mới thôi."

Chu Cẩn Hành lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên đỡ gáy hắn hôn xuống, áp đảo Đinh Tiểu Vĩ trên sô pha, tay chân bắt đầu không thành thật.

Đinh Tiểu Vĩ vỗ lưng y, "Đứng lên đứng lên, về phòng đi, Linh Linh còn đang ở phòng trong."

Chu Cẩn Hành nửa kéo nửa ôm Đinh Tiểu Vĩ từ trên sô pha lên, hai người vội vàng nóng nảy hôn môi vuốt ve đối phương.

Cửa phòng ngủ nặng nề đóng sầm lại, che đi căn phòng tràn đầy xuân sắc.