Lúc này, trong lòng Thẩm Tịch Nhiễm vẫn còn đang âm thầm phàn nàn.
Tiêu Mạc Hàn nhẹ giọng cười nói: “Để cảm tạ Thẩm cô nương đã tìm lại được Yểm Sư, ta tiễn cô nương nhé.”
“Không cần.” Thẩm Tịch Nhiễm từ chối ngay lập tức mà không hề suy nghĩ.
Nàng vẫn chưa muốn trở về, nàng còn muốn một mình đi dạo một vòng.
“Thẩm cô nương, hôm nay trong kinh thành vừa xảy ra án mạng. Nàng chỉ là một cô nương, nên cẩn thận thì hơn. Nghe nói, bọn chúng còn đang nhắm vào một cô nương đó.”
Thẩm Tịch Nhiễm rùng mình, kẻ này nhất định là cố ý, chắc chắn là cố ý dọa nàng.
Nàng tự nhủ không được để lời của Tiêu Mạc Hàn ảnh hưởng, phải kiên định với quyết định của mình. Nhưng cuối cùng lời y vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng phải gật đầu.
“Ừm, vậy làm phiền ngươi rồi.”
Hu hu hu, rõ ràng là nàng định từ chối, thế mà lời từ chối khi sắp nói ra lại thành đồng ý. Thật là khổ sở mà.
Thẩm Tịch Nhiễm ngồi lên xe ngựa, tựa vào một bên, nhắm mắt lại, chủ yếu là để mắt không thấy, tâm không phiền.
Biết làm sao đây?
Đã lên xe ngựa rồi, không nhìn, không nói chuyện, sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức.
Cũng may là Tiêu Mạc Hàn cũng không bắt chuyện với nàng, nếu không nàng cũng không biết phải làm thế nào.
“Chủ nhân, đã đến nơi.”
Giọng của thị vệ vang lên.
Tiêu Mạc Hàn nhìn Thẩm Tịch Nhiễm đang nhắm mắt, không vui liếc qua thị vệ một cái.
Màn xe ngựa bị vén lên, thị vệ sững sờ. Tay y nhanh chóng buông màn xuống: “Chủ nhân, thuộc hạ không biết Thẩm cô nương đang nghỉ ngơi.”
Xong rồi, làm hỏng đại sự của chủ nhân rồi.
Tiêu Mạc Hàn nhẹ nhàng bế Thẩm Tịch Nhiễm xuống, động tác cực kỳ cẩn thận.
Y không phải không gọi Thẩm Tịch Nhiễm, chỉ là lúc y gọi, nàng hất tay ra, giọng bực bội làu bàu: “Đừng gọi ta, ta còn muốn ngủ.” Giọng nàng còn mang theo chút nũng nịu và hờn dỗi.
Xe ngựa của Tể tướng dừng ngay trước cửa phủ, lẽ dĩ nhiên là Lăng Tư Yến phải ra ngoài đón.
Khi bước ra, trong lòng bà còn nghĩ, là ai đã dẫn Tiêu Mạc Hàn đến đây. Bất luận là ai, bà nhất định phải cho một bài học.
Thật to gan lớn mật, Tiêu Mạc Hàn là người như thế nào, Thẩm gia có thể đắc tội với y sao?
Loại người như y không thể gây thù, cũng chẳng thể làm bạn.
Kết cục của những kẻ đắc tội với Tiêu Mạc Hàn, bà hiểu rõ hơn ai hết.
Khi bà đang định rằng lát nữa sẽ phải dạy dỗ kẻ không biết điều đó một trận, thì bà trông thấy người đang nằm trong lòng Tiêu Mạc Hàn.
Con gái bà, bảo bối của bà đang nằm trong vòng tay của Tiêu Mạc Hàn.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Tư Yến sững sờ, đầu óc nhất thời trở nên mụ mẫm.
Bà thậm chí còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, mới thấy được cảnh tượng kỳ lạ này.
Con gái bà, bảo bối của bà lại đang ở trong vòng tay của Tiêu Mạc Hàn.
Chuyện này là sao?
Sự giận dữ ban nãy lập tức tan biến, dù trong lòng không thoải mái, bà cũng không dám để lộ ra.
Bà bước tới, nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Tể tướng đại nhân, thật là làm phiền ngài rồi, xin giao tiểu nữ lại để ta chăm sóc. Hôm khác ta nhất định sẽ đích thân đến nhà cảm tạ.”
Khi Lăng Tư Yến định đón lấy con gái, lại bị Tiêu Mạc Hàn né tránh.
Lăng Tư Yến sắc mặt trầm xuống: “Vậy thì làm phiền Tể tướng đại nhân.”
Người xung quanh càng lúc càng đông, nếu cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của con gái chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, vì con gái bà chỉ có thể nén lại sự bất mãn trong lòng.
Nói xong liền tránh sang một bên.
Cứ thế, Thẩm Tịch Nhiễm trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, được Tiêu Mạc Hàn ôm vào nhà.
Người trong vòng tay y nhẹ bẫng, nhẹ đến mức khiến người khác không khỏi thương xót.
Nàng sao lại gầy yếu đến thế này? Lẽ nào trong gia đình nàng sống không tốt ư?
Ngược lại, muội muội kia của nàng có vẻ sống trong Thẩm gia rất tốt, trông khá đầy đặn.
Chẳng lẽ nàng ở Thẩm gia bị ức hϊếp ư?
Nhưng nhìn biểu hiện lo lắng của Thẩm phu nhân đối với nàng, cô nương này không giống như không được yêu thương.
Tiêu Mạc Hàn đặt nàng xuống phòng riêng, vừa định quay đi thì Thẩm Tịch Nhiễm lại tỉnh dậy.
Nàng mở mắt mơ màng, nắm lấy tay Tiêu Mạc Hàn, miệng nhỏ thì thầm: “Đừng đi, ngươi mà đi rồi, ta cả đời này sẽ không dây dưa gì với ngươi nữa, không thèm nhìn ngươi đâu.”
Lăng Tư Yến phút chốc mặt mày đen kịt đến cực điểm.
Ban đầu bà còn tưởng là Tiêu Mạc Hàn quấn lấy con gái mình, giờ thì mới rõ, vấn đề không nằm ở Tiêu Mạc Hàn. Căn nguyên lại ở chính con gái bà.
Tiêu Mạc Hàn viện lý do công việc để cáo lui.
---
Bên kia, Tạ Dự Nghiệp vừa bị Tam vương gia giáo huấn một trận, trách hắn không thu xếp mọi chuyện tốt, làm cho mỹ nhân đang yên lành lại chạy mất.
Khi Tạ Dự Nghiệp trở về Thẩm gia, hắn được mời vào đại sảnh.
Thẩm Tịch Nhiễm ngồi cùng Thẩm phu nhân trong đại sảnh.
Vừa thấy Thẩm Tịch Nhiễm, Tạ Dự Nghiệp liền chất vấn ngay: “Thẩm Tịch Nhiễm, hôm nay muội làm sao có thể vô lễ như vậy? Muội có biết vì muội mà Tam vương gia tức giận, liên lụy cả ta cũng bị mắng chửi không?”
Tạ Dự Nghiệp trút hết cơn giận trong lòng ra.
Rõ ràng là hắn đã giận đến mức quên mất Thẩm phu nhân đang ngồi bên cạnh, và lời lẽ của hắn khiến bà không khỏi khó chịu.
“Tạ Dự Nghiệp, Thẩm gia nuôi ngươi ăn uống, chẳng lẽ lại nuôi ra được một người chỉ biết ức hϊếp Thẩm Tịch Nhiễm thế này sao? Ngươi có lẽ đã quên mất, để ngươi ở lại Thẩm gia, là mong ngươi có thể bảo vệ Thẩm Tịch Nhiễm, không để cho nàng chịu ấm ức. Người ngoài chưa kịp ức hϊếp Thẩm Tịch Nhiễm, ngươi lại là kẻ đầu tiên làm cho nàng phải tủi thân rồi.”
“Ngươi đã tìm được đường ra tốt hơn rồi sao? Nếu thế thì cút khỏi Thẩm gia. Thẩm gia nhỏ bé, không chứa nổi một vị Phật lớn như ngươi.”
“Mẫu thân, không phải như vậy đâu, con chỉ là…”
Sắc mặt của Tạ Dự Nghiệp lập tức tái nhợt, hắn thật sự đã mất bình tĩnh, mới dám nổi giận với Thẩm Tịch Nhiễm trước mặt Thẩm phu nhân.
Như vậy chẳng phải là tự đẩy mình vào đường cùng sao?
Nhưng hôm nay thật sự là hắn quá tức giận, nên mới ăn nói không kiêng nể.
Nhưng hắn nghĩ chắc chắn Thẩm Tịch Nhiễm sẽ đứng ra nói giúp mình.
Cho dù Thẩm phu nhân có tức giận, hắn vẫn có thể an ổn ở lại Thẩm gia.
Lúc này, Thẩm Khánh Phúc trở về.
Bầu không khí trong đại sảnh vô cùng căng thẳng, ông ta liền lên tiếng: “Chuyện gì đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.”
“Vậy thì làm gì nên làm đi, đứng đây chờ gì nữa.” Thẩm Khánh Phúc lạnh lùng nói.
Thực ra, người có mắt đều nhìn ra đã có chuyện xảy ra, nhưng ông ta lại có thể giả vờ như chẳng có gì.
Thẩm phu nhân đem toàn bộ sự việc kể lại với Thẩm Khánh Phúc.
Thực ra với tính khí của bà, bà đã định trách mắng nghiêm khắc hơn. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của con gái, bà đành phải làm theo. Nếu không, con gái không vui thì không hay.
“Ừ, chuyện này đúng là lỗi của Dự Nghiệp. Nhưng người không phải thánh nhân, lần này xem như bỏ qua. Lần sau không được như vậy nữa.”
“Dạ, con biết rồi, phụ thân.”
“Ngươi nói gì? Vậy là chuyện này cứ thế cho qua sao?” Thẩm phu nhân hít một hơi thật sâu, bà có thể nhịn, nhưng lúc này cảm thấy không thể nhịn nổi nữa.
“Thẩm Tịch Nhiễm suýt chút nữa bị hại chết, ngươi lại có thể nhẹ nhàng cho qua như vậy, ai cho ngươi cái gan đó?”
“Chuyện đã xảy ra rồi, phu nhân còn định thế nào nữa? Huống chi, Thẩm Tịch Nhiễm không phải vẫn ổn đó sao?”
Thẩm Khánh Phúc nói với vẻ không vui.