Sau Khi Xuyên Sách, Tể Tướng Đại Nhân Điên Cuồng Vì Ta

Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Trước chiếc giường cổ kính, một nữ tử đẹp tựa tiên nhân ngây người ngồi đó.

Nàng đã ngồi nhìn quanh hai canh giờ rồi.

Tiểu nha hoàn bên cạnh đầy vẻ lo lắng, sau một hồi lâu mới chậm rãi tiến lên, khẽ gọi: “Tiểu thư, có phải thân thể không thoải mái không?”

Thẩm Tịch Nhiễm bừng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng.

“Ta - Thân thể vô sự!” Nàng nhẹ nhàng đáp lại. Nàng thậm chí muốn nhảy múa một đoạn ngay tại chỗ để chứng minh với nha hoàn rằng nàng thực sự không có vấn đề gì về sức khỏe.

Ban nãy nàng vẫn còn ôm chút hi vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng khi nha hoàn sống động đứng trước mặt nàng, cho dù không tin, nàng cũng phải chấp nhận rằng mình đã xuyên vào sách rồi.

Nàng đang nghiên cứu kế hoạch phẫu thuật thì đồng nghiệp vì để phá tan không khí nghiêm túc, đã kể cho nàng nghe về một cuốn tiểu thuyết mới đọc hôm trước.

Vốn không định nghe, nhưng nàng lại bị câu chuyện thu hút.

Nàng muốn biết là thiên tài phương nào có thể viết ra một câu chuyện ngược đến vậy. Không ngờ, nàng mất tập trung một chút, trượt chân ngã từ cầu thang, mở mắt ra thì đã là khung cảnh hiện tại rồi.

Thẩm Tịch Nhiễm - Nàng cùng tên với nữ phụ độc ác trong câu chuyện mà đồng nghiệp vừa kể.

Nàng là tiểu thư được cưng chiều trong nhà, mọi người yêu thương nàng hết mực. Trong một lần dự tiệc gia đình, nàng lại phải lòng nam chính, Tạ Dự Nghiệp, và nhất quyết không lấy ai khác ngoài hắn.

Vì để có thể kết hôn với Tạ Dự Nghiệp, nàng làm đủ mọi trò náo loạn, lần này suýt chút nữa mất mạng.

Vậy nên, nha hoàn mới chăm chú nhìn nàng chằm chằm như thế.

“Tiểu thư, tiểu thư!" Giọng của nha hoàn lại vang lên, đầy vẻ vui mừng: “Công tử đã trở về, còn mang theo viên dạ minh châu mà tiểu thư yêu thích nhất.”

Công tử trong lời của nha hoàn chính là Tạ Dự Nghiệp.

Trong mắt người ngoài, Tạ Dự Nghiệp là nghĩa tử của Thẩm gia, nhưng chỉ có người trong Thẩm gia mới biết, hắn chính là con ruột của Thẩm lão gia, chỉ là không phải do nguyên phối sinh ra.

Thẩm Tịch Nhiễm nhìn lên trời mà không nói được lời nào.

Giờ Tạ Dự Nghiệp vẫn đối đãi với nàng như bình thường, tất cả là nhờ sự ép buộc của cha mẹ. Nhưng lúc này, Tạ Dự Nghiệp đã có người trong lòng từ lâu rồi.

Sao nàng không xuyên tới sớm hơn chứ?

“Tiểu thư, có phải thân thể tiểu thư không khoẻ hay không?” Nha hoàn lo lắng hỏi.

Nếu như ngày thường, tiểu thư đã sớm chạy tới đó rồi, sao bây giờ lại bình tĩnh ngồi đây như vậy.

Thẩm Tịch Nhiễm không nói gì.

Nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay mềm mại của mình, khác xa với đôi tay đã quen cầm dao mổ của nàng.

Thẩm Tịch Nhiễm đứng dậy, bước tới bàn, vừa định cầm lấy cây kéo trên bàn thì nha hoàn đã nhanh chóng bước tới, cầm lấy cây kéo.

“Tiểu thư muốn dùng kéo làm gì, để nô tỳ làm là được rồi.”

“Tay tiểu thư không thể động tới những vật thô sơ như thế. Nếu bị thương thì phải làm sao đây.”

Thẩm Tịch Nhiễm lắc đầu.

Nàng chẳng qua chỉ muốn cầm kéo lên thôi, không có ý định làm gì cả.

Cầm cái kéo thì có làm sao? Chẳng lẽ tay sẽ bị thô ráp ư?

Thôi bỏ đi. Với tính cách của nguyên chủ, nha hoàn lo lắng như vậy cũng là có lý.

Thẩm Tịch Nhiễm thở dài một tiếng.

Xem ra, trong một thời gian ngắn, nàng muốn đυ.ng tới dao kéo có vẻ là điều xa xỉ rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

“Nhiễm Nhiễm, nhi nữ của mẫu thân, thân thể còn chưa khỏe sao có thể xuống giường được?”

Thẩm phu nhân đã mất hết vẻ đoan trang trước mặt người ngoài, vội vàng bước tới trước mặt Thẩm Tịch Nhiễm.

Thẩm Tịch Nhiễm bị Thẩm phu nhân ôm chặt vào lòng, nàng đành dịu dàng nói: “Mẫu thân, không cần lo lắng, nhi nữ không sao đâu.”

Thẩm phu nhân cười, trong mắt đầy vẻ yêu thương, đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng: “Sau này không được làm càn như lần này nữa. Nếu con xảy ra chuyện, phụ mẫu phải làm sao đây?”

Thẩm Tịch Nhiễm không nói gì, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.

Nàng từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng cảm nhận được tình thương của mẫu thân.

Thẩm phu nhân là một người mẹ thương yêu con hết mực, giờ lại trở thành mẫu thân của nàng.

Thế nhưng, nguyên chủ chỉ một lòng hướng về Tạ Dự Nghiệp, hoàn toàn bỏ qua những người xung quanh.

Tạ Dự Nghiệp lại lợi dụng Thẩm gia, dẫm lên tính mạng của người nhà Thẩm gia để từng bước leo lên cao.

“Tạ Dự Nghiệp đã trở về, mang theo viên dạ minh châu mà con thích nhất.” Thẩm phu nhân vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói, trong lời nói có chút bất đắc dĩ: “Đi gặp nó đi.”

Thẩm phu nhân hiểu rõ, nhi nữ mình yêu thương Tạ Dự Nghiệp, nếu không thuận theo nàng, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì đó, bà không dám đánh cược bằng sinh mạng của con gái.

Thẩm Tịch Nhiễm lười nhác đáp: “Nữ nhi chỉ muốn cùng mẫu thân trò chuyện thôi.”

“Được được, mẫu thân ở đây nói chuyện cùng con. Còn dạ minh châu ấy, trong phủ có rất nhiều.” Thẩm phu nhân mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.

Nữ nhi dường như đã có chút thay đổi.

Sau khi dỗ dành hồi lâu, nhìn nhi nữ dần dần chìm vào giấc ngủ, Thẩm phu nhân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nhưng khi đứng trước cửa, Thẩm phu nhân đã mất đi nét hiền hòa ban nãy, trên mặt thay vào đó là sự lạnh lùng.

Xem ra, trong phủ có kẻ cần được dạy dỗ để nhớ lại thân phận của mình rồi.



Thẩm phu nhân bước vào đại sảnh, liền nghe thấy một giọng nói ủy khuất vang lên: “Ca ca, muội không cần đâu. Nếu tỷ tỷ biết, tỷ ấy sẽ không vui, lúc đó muội lại phải chịu đói thôi.”

Sắc mặt Thẩm phu nhân thoáng trầm xuống.

Người đang nói là Thẩm Nhược Nhiên, một nữ nhi thứ xuất trong phủ, chỉ sinh sau nữ nhi của bà vài canh giờ.

Thế nhưng, Thẩm Nhược Nhiên và mẫu thân của nàng ta đều sở hữu dung mạo yêu kiều mị hoặc.

Thẩm Nhược Nhiên trước mặt người khác luôn ra vẻ yếu đuối, khiến nữ nhi của bà không ít lần bị nàng ta bắt nạt.

Thẩm phu nhân lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi là thân phận gì? Những thứ này là thứ ngươi nên mong cầu sao?”

Nam tử mặc áo xanh trong đại sảnh nhíu mày, giọng mang chút không vui: “Mẫu thân, Nhược Nhiên cũng là nữ nhi của Thẩm gia, người đối xử với nàng như thế có phần hà khắc rồi.”

Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn Tạ Dự Nghiệp.

Hắn đối diện với Thẩm phu nhân, giọng mang theo vài phần bất mãn nói: “Mẫu thân, có phải Tịch Nhiễm lại nói gì với người rồi?”

“Càn rỡ!” Thẩm phu nhân tức giận nói: “Ngươi có thể ở lại Thẩm gia là nhờ vào Tịch Nhiễm, nếu không nhờ nàng, bây giờ ngươi còn không biết đang ở đâu đâu!”

“Ngươi đã quên lý do vì sao mình được ở lại Thẩm gia rồi sao?”

“Những năm ở Thẩm gia, ngươi đã quên mất gốc gác rồi sao?”

Tạ Dự Nghiệp im lặng không nói.

Hắn siết chặt bàn tay bên người, trong mắt đầy vẻ oán hận.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Tịch Nhiễm.

Trong lòng lại có chút kỳ lạ.

Nếu là ngày thường, Thẩm Tịch Nhiễm đã sớm lao ra rồi. Trước mặt hắn, nàng thường cố ý giả vờ e thẹn, chỉ muốn nói chuyện thêm vài câu với hắn.

Thẩm phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Tạ Dự Nghiệp rồi nói: “Đã trở về thì nên nhớ rõ thân phận của mình.”

“Nếu khiến Tịch Nhiễm không vui, hậu quả ngươi tự biết.”

Tạ Dự Nghiệp: “Mẫu thân…”

“Thế nào, ngươi muốn bênh vực cho ai sao?”

“Ngươi nên nhớ, trong Thẩm gia chỉ có Tịch Nhiễm là quan trọng nhất. Ai dám khiến Tịch Nhiễm không vui thì phải cút ra ngoài.”

Tạ Dự Nghiệp cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Trong Thẩm gia chỉ có Tịch Nhiễm là quan trọng nhất? Còn Nhược Nhiên thì sao? Nàng cũng là nữ nhi của Thẩm gia, chẳng lẽ không đáng được coi trọng sao?

Nhưng những lời định nói ra, cuối cùng hắn cũng không đủ can đảm nói, đành nuốt ngược trở lại.

Thôi vậy, để hôm khác tìm cách lựa chọn những thứ tốt nhất cho Nhược Nhiên vậy.