Trao Thân Trao Tâm

Chương 1: Em chọn tôi hay hắn?

Đêm cuối xuân, hoa ở thành phố C dần phai tàn.

Triển Dạng rời khỏi bữa tiệc, được trợ lý đỡ nhẹ, tay xoa thái dương, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu.

“Đêm nay trực tiếp ra tay, đừng để bọn họ coi thường. Dám trì hoãn hàng của tôi, tôi sẽ nuốt trọn công ty của họ.”

Giọng cô lạnh lùng và kiên quyết, quay lại nhìn cửa phòng bao, hừ lạnh một tiếng.

Trợ lý gật đầu đồng ý, Triển Dạng hất tay trợ lý ra, chuẩn bị rời đi nhanh chóng.

Bất chợt, từ phòng bao mà Triển Dạng vừa đi ngang qua, một người phụ nữ lao ra, ánh mắt hoảng loạn không có chỗ dựa, không kịp nhìn đường đã đâm thẳng vào vòng tay Triển Dạng.

Triển Dạng khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên dáng vẻ bóng bẩy trong bộ vest từ phòng bao chạy ra, cảm giác bực bội trong cô như được đổ thêm dầu, ngọn lửa “phừng” một tiếng bốc lên.

Gã đàn ông say sưa mắt đã không còn rõ tiêu cự, chỉ mải mê đuổi theo mỹ nhân, dáng vẻ lao tới như một con ếch khổng lồ. Thấy thế, Triển Dạng thẳng chân đá gã văng ra xa.

Cô ôm chặt người phụ nữ trong lòng, ra dáng muốn bảo vệ. Người trong phòng bao thấy vậy cũng vội vã ra ngoài xem xét, nhìn thấy là Triển Dạng, sắc mặt họ đều chững lại.

Gã đàn ông bị đá ngã lăn trên đất rêи ɾỉ, thấy xung quanh không ai lên tiếng giúp mình, mới ngước lên nhìn rõ người phụ nữ đang bảo vệ mỹ nhân kia là ai.

Là… Triển Dạng.

Người phụ nữ này là một huyền thoại ở thành phố C. Gia đình cô ba đời làm ăn tại đây, ăn sâu bám rễ, mối quan hệ rắc rối phức tạp.

Cha mẹ không sinh được con trai, chỉ có mình Triển Dạng là con gái duy nhất, ai cũng muốn chia phần gia tài của nhà họ Triển, cho rằng cưới cô là có thể hưởng lợi. Nhưng ai ngờ khi tiếp quản công ty gia đình, Triển Dạng không nhờ vả ai, tự mình dựng nên danh tiếng và vị thế.

Về sau, có gã đàn ông thiếu khôn ngoan dám đùa giỡn cô, bị vệ sĩ của cô làm cho nửa đời không thể trở lại bình thường, cô lại có thể nói đó là tự vệ chính đáng.

Người đàn ông này không khỏi run sợ mỗi khi thấy cô.

“Triển tiểu thư, cô… cô không thể ngang nhiên cướp người như vậy chứ? Cô gái này do hội sở Giang Nam gửi đến…”

Triển Dạng cúi nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang run rẩy trong vòng tay mình, cô ấy cũng đang ngước mắt nhìn cô, đôi mắt to tràn đầy vẻ yếu đuối, gương mặt kiều diễm thoáng khiến lòng Triển Dạng xao động.

Cô gái này thật đẹp.

Tên đàn ông vẫn chờ Triển Dạng lên tiếng, nhưng Triển Dạng lại thấy thú vị, hỏi người phụ nữ yếu đuối trong lòng mình: “Cô muốn đi cùng hắn, hay đi cùng tôi?”

Người phụ nữ mím môi, gần như không chút do dự trả lời: “Đi cùng cô.”

Triển Dạng bật cười, sau đó hất cằm nhìn gã đàn ông: “Người tôi mang đi. Nếu muốn tính tiền, cứ tính vào tên tôi, đám quản lý hội sở Giang Nam đều biết tôi, cứ nhắc đến tôi là được.”

Cuối cùng gã đàn ông cũng được đỡ dậy, giọng hơi run run: “Cô vui là được.”

Triển Dạng ôm người phụ nữ rời đi, đám người xung quanh cũng giải tán, còn gã đàn ông quay lại phòng bao với vẻ tức giận, hành lang cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Triển Dạng không đưa người lên xe mà bảo trợ lý thuê một phòng khác trong khách sạn. Cô vẫn ôm chặt người kia, không buông lỏng chút nào, bởi vì say nên cô bước đi không vững, toàn bộ sức nặng dựa vào người phụ nữ, người kia cũng vòng tay ôm eo cô dìu đi, hai người cứ thế loạng choạng đến trước cửa phòng.

Triển Dạng lấy thẻ phòng mở cửa, người phụ nữ đi theo vào, bật đèn, Triển Dạng đẩy người dựa vào tường, nhìn kỹ gương mặt cô ấy, hỏi: “Quản lý nào của hội sở Giang Nam là người quản lý cô?”

Dù thế nào thì cô cũng phải cho người ta một lời giải thích.

Ánh mắt người phụ nữ thoáng ngơ ngác: “Tôi không biết, là bạn học tôi gọi tới, không hiểu sao lại thành ra như vậy.”

Tình huống này khiến Triển Dạng bất ngờ, cô đưa tay vuốt gương mặt mềm mại của người kia: “Vậy sao lúc nãy không giải thích, còn đi theo tôi?”

“Tôi cũng… không biết.”

“Cô tên gì?”

“Văn Úy Tâm.”

Tên thật đáng yêu.

“Nếu tôi không cứu cô, có thể cô sẽ bị gã đàn ông kia bắt về, cô có biết không?”

Văn Úy Tâm gật đầu.

Triển Dạng tiếp tục dỗ ngọt, mùi hương dễ chịu từ người Úy Tâm càng khiến cô cúi thấp xuống, giọng trầm khàn: “Vẫn là như lựa chọn lúc nãy, nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ làm, nếu không đồng ý, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài, chọn đi.”

“Làm… làm gì?”

“Yêu.”

Mặt Văn Úy Tâm bất ngờ đỏ bừng, ngước nhìn gương mặt sắc nét của Triển Dạng, nhẹ nhàng đáp: “Nếu là với cô, tôi đồng ý.”

Triển Dạng hài lòng. Cô thấy người phụ nữ này đúng gu mình, trông vừa mềm mại ngoan ngoãn, lại giống như một chú mèo nhỏ.

Cô dẫn Úy Tâm vào phòng tắm, hai người trải qua một đêm đầy cuồng nhiệt.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức khiến toàn thân Văn Úy Tâm đỏ bừng, gương mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng.

Triển Dạng vốn là người sành sỏi, nhưng khi thấy dấu vết đỏ dính trên đùi Văn Úy Tâm, đầu cô bỗng choáng váng, khẽ nhíu mày, lấy khăn giấy giúp cô lau sạch máu, hỏi: “Cô không đau à? Sao không nói với tôi?”