Ngày 11 tháng 10, tức ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch, Tết Trùng Dương, là ngày tốt để kết hôn và cầu tài.
Tiệc đính hôn của Lâm Dực An — tiểu thiếu gia nhà họ Lâm với Tưởng Tuân — đại thiếu gia nhà họ Tưởng được chọn vào ngày tốt này.
Hai gia đình là những thế lực mới nổi trong giới thương nhân tại Hải Thành, cuộc liên hôn này — còn là tình yêu đôi bên tự nguyện, đương nhiên đã mời rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong xã hội đến dự.
Còn Diệp Trì Ngôn, với tư cách là người yêu cũ của thiếu gia Tưởng Tuân và là thiếu gia thật được nhà họ Lâm tìm về 8 năm trước, tất nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Thậm chí vì anh là thiếu gia thật của nhà họ Lâm, là anh trai không có quan hệ huyết thống nhưng là người một nhà với Lâm Dực An, chỗ ngồi của anh còn được sắp xếp ở bàn chính.
Tuy nhiên, khi nghi lễ sắp bắt đầu, chỗ ngồi có tên Diệp Trì Ngôn vẫn luôn trống không.
Phòng nghỉ.
Nghĩ đến chỗ ngồi trống không trong phòng tiệc, Lâm Dực An có phần bất an, nhìn về phía mẹ Lâm đang ngồi bên cạnh, ngập ngừng lên tiếng: “Anh hai vẫn chưa đến, có phải anh ấy vẫn còn giận con, nên không định đến dự tiệc đính hôn của con với anh Tưởng...”
Vừa dứt lời, quý phu nhân được chăm sóc rất kỹ ngồi bên cạnh liền nhíu chặt đôi mày.
Bà ta liếc nhìn đại thiếu gia nhà họ Lâm — Lâm Nguyên đang ngồi bên cạnh, giọng không vui: “Gọi điện thúc giục nó thêm lần nữa, em trai đính hôn mà làm anh không đến thành ra thể thống gì?”
Lâm Nguyên khẽ gật đầu, cầm điện thoại rồi đi sang một bên để gọi.
Tưởng rằng cuộc gọi phải đợi rất lâu mới kết nối được, ai ngờ chuông vừa reo được một giây, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hơi mơ hồ của Diệp Trì Ngôn, như vừa mới tỉnh giấc: “Alo?”
Sắc mặt Lâm Nguyên hơi trầm xuống, trong lòng lập tức dấy lên một chút khó chịu.
Chuyện Lâm Dực An và Tưởng Tuân đính hôn, đúng là nhà họ thiếu nợ Diệp Trì Ngôn.
Nhưng bọn họ cũng đâu phải không bồi thường cho anh.
Chỉ cần Diệp Trì Ngôn có thể tuân thủ thỏa thuận tham dự tiệc đính hôn của Dực An, những lợi ích họ đã hứa sau đó sẽ không thiếu một thứ nào.
Diệp Trì Ngôn còn có gì không hài lòng nữa chứ?
Nghĩ đến đây, giọng nói của Lâm Nguyên cũng mang theo một chút khó chịu rõ ràng: “Em vẫn còn ngủ à?”
Diệp Trì Ngôn ậm ừ một tiếng mơ hồ.
Phỏng đoán trong lòng được xác nhận, lửa giận trong lòng Lâm Nguyên càng bốc cao: “Diệp Trì Ngôn, giờ này rồi mà em...”
“Giờ nào?” Giọng nam tính dễ nghe cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, trực tiếp cắt ngang lời Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên nghẹn lời.
Diệp Trì Ngôn tiếp tục nói: “Anh cũng biết đấy, em vừa mới tỉnh giấc, làm sao em biết được là mấy giờ?”
Một câu nói chân thành vô cùng, khiến Lâm Nguyên tức đến nỗi l*иg ngực phập phồng dữ dội, giọng nói không còn kìm nén được sự tức giận: “Diệp Trì Ngôn, anh cảnh cáo em, dự án của em hiện đang ở trong tay tôi, nếu em không muốn dự án mà em đã vất vả một năm...”
Một câu đầy đe dọa, nhưng Diệp Trì Ngôn thậm chí còn chưa đợi Lâm Nguyên nói hết đã nhanh chóng cúp máy, rồi tiện tay kéo số của Lâm Nguyên vào danh sách đen.
Một trong những tác dụng phụ của thuốc giảm đau chính là buồn ngủ, cùng với bệnh tình ngày càng trở nặng, thời gian gần đây Diệp Trì Ngôn gần như dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ mê mệt.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, Diệp Trì Ngôn ấn ấn vào bụng mình đã không còn quặn đau nữa, uể oải tựa vào ghế, ngáp một cái dài.
Thấy vậy, con chó Samoyed điện tử trong não anh cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: [Ký chủ, còn nửa tiếng nữa là nhiệm vụ đầu tiên sẽ kết thúc. Nếu khi hết giờ đếm ngược mà ký chủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ...]
“Sẽ thế nào?” Diệp Trì Ngôn hỏi một cách uể oải.
Con chó Samoyed điện tử lộ vẻ không đành lòng: [...Sẽ chết.]
Diệp Trì Ngôn nhướng mày, vẻ mặt không có chút thay đổi nào.
Hệ thống Samoyed điện tử trong đầu anh này, có tên là “Hệ thống Ca khúc vàng”, nó đột nhiên xuất hiện và liên kết với Diệp Trì Ngôn cách đây một tuần.
Lúc đó, Diệp Trì Ngôn vừa mới nhận được giấy chẩn đoán ung thư của mình.