Trùng Sinh Thành Cái Đuôi Nhỏ Của Tiểu Sư Thúc Cao Lãnh

Chương 1

A a a a! Không thể tha cho hắn được!

Gϊếŧ Tiêu Cảnh Huyễn! Gϊếŧ hắn!

Kẻ làm chuyện phản bội, khi sư diệt tổ vô đạo đức như thế đương nhiên là phải gϊếŧ cho hả dạ!

"Vân Hòe Tiên Tôn, ngài còn do dự gì nữa? Kẻ ác mang lòng bất chính như thế, nhất định phải bị móc linh nhãn, chịu cực hình!"

Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!

Những người dưới đài hành hình đồng loạt giơ kiếm lên hô to.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh giá, gió tuyết hung bạo như con sói đói cuồng nộ càn quét cánh đồng hoang, xé nát máu thịt, gặm nhấm gân cốt của hắn.

Đôi linh nhãn của Tiêu Cảnh đã bị khoét đi, giờ hắn đã mù. Bị trói hồn nhốt giữa đài hành hình, gắn chặt trên cột đá lớn nhất.

Xung quanh lập trận pháp, không ai dám đến gần hắn nửa bước. Bị bỏ mặc, hắn sống không ra sống, chết không ra chết, không thể trốn thoát.

Đêm đã gần tàn, Tiêu Cảnh cố thở yếu ớt, từng hơi nóng dần đông cứng lại, dưới ánh trăng trắng bệch, những cồn cát như những nấm mộ bạc lạnh lẽo.

Không một động tĩnh, mọi thứ đều chìm vào im lặng.

Cho đến khi... một hơi ấm áp đặt nhẹ lên mu bàn tay lạnh buốt của hắn, "Đừng lên tiếng, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này."

Giọng nói quen thuộc như vọng lại từ trong giấc mơ xa xưa.

Tiêu Cảnh Huyễn khó nhọc mở đôi mắt đẫm máu, nhưng vẫn không nhìn thấy gì.

"Tiên hữu, bản tôn là kẻ tội nhân của thế gian, đừng vì tàn mệnh của ta mà đổi lấy tiền đồ sáng lạn của ngươi."

Pháp ấn trói hồn của sư tôn bị tiên hữu không biết tên dễ dàng cởi bỏ, y nói: "Ta chỉ là phế vật vô danh, có tiền đồ gì đáng nói."

Tiêu Cảnh được người đặt lên vai, ngửi thấy mùi hương sơn trà thoang thoảng, khắc sâu vào lòng.

"Ngươi có thể lặng lẽ vào trận pháp này, ắt hẳn công lực không kém, sao lại tự gọi mình là phế vật?"

Toàn thân hắn đầy những lỗ máu, nằm gọn trong chiếc áo choàng đen, vạt áo sạch sẽ kéo dài theo từng dấu máu.

"Sư tôn! Cảnh Huyễn sư đệ... hắn, hắn trốn rồi!"

Vân Hòe Tiên Tôn bình thản ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, "Trốn thì cứ để hắn trốn, một kẻ phế nhân mắt mù, chạy trốn có thể sống được bao lâu? Nói với bên ngoài là hắn đã chết rồi."

Khi Tiêu Cảnh tỉnh lại, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, những bọt nước đập vào cây trúc.

Không ngờ rằng hắn thực sự được cứu thoát. Ban đầu cứ ngỡ rằng là ảo mộng một hồi. Hắn khàn giọng, yếu ớt hỏi, "Tiên hữu?"

Mùi hoa trà trắng vương vấn mũi, đậm hơn chút, "Ngươi tỉnh rồi, ta vẫn luôn ở đây, đừng lo."

Mưa nhỏ rả rích suốt mấy ngày, cảm quan Tiêu Cảnh dần dần thoái hóa.

"Tiên hữu, nhận ân cứu mạng của ngươi, trộm cho ta mấy ngày bình an, không biết có thể cho ta biết tên của ngươi không?"

Hắn đợi thật lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ, "Ta là Sở Hoài Chu."

Tiêu Cảnh rưng rưng nước mắt, từ từ khép đôi mắt trống rỗng lại, "Không ngờ... lại là ngươi."

Nước mắt chảy dài xuống gối, "Là tiểu sư thúc của ta."

Tiêu Cảnh Huyễn cuối cùng không thể chịu đựng được trọng thương, đã ra đi, thỏa lòng người đời.

Thi thể của hắn được Sở Hoài Chu mang về Bì Lăng, tìm một mảnh rừng trúc rồi dựng lên một bia đá vô danh.

Một chút tàn hồn còn lại của Tiêu Cảnh nhìn thấy Sở Hoài Chu ngồi lặng bên đống đất nhỏ hồi lâu, con dao khắc ở trong tay cầm đến chảy máu. Y thì thầm, nghẹn ngào: "Ta nên lấy thân phận gì để khắc mộ cho ngươi đây?"

Người đời hận hắn đến mức muốn uống máu, ăn thịt hắn, lập bia mộ cũng không để hắn yên nghỉ.

Tiêu Cảnh Huyễn rốt cuộc đã chết! Mọi người đều vui mừng!

Hắn chết thế nào? Là bị chính sư tôn của mình xử lý đến chết sao?

Từ Bích Lạc Vân Đỉnh truyền đến tin nói rằng hắn sợ tội tự sát, tự bạo hồn hạch, hồn hôi khói diệt, cái gì cũng không lưu lại.

Tiêu Cảnh Huyễn, dù là trong giới tu chân cũng là một kỳ tài lớn, mười một tuổi đã mở được linh nhãn, nếu không đi vào con đường tà đạo, sao lại có kết cục này.

Thiếu niên trẻ tuổi, lòng đầy chí khí, từ nhỏ đã bái sư ở Bích Lạc, cuối cùng lại rơi vào cảnh bất quy hồn*. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc!

* Bất quy hồn: hồn không có chốn về.