Sau Khi Sống Lại, Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt

Chương 23: Thử đi thử lại

Nàng ta nhớ lại đời trước, cho dù còn ở trong thôn thì Triệu Viễn Sơn cũng rất vẻ vang.

Hiện giờ chàng sống với nàng ta, cứ cho là không thể ăn mặc giống như vậy, nhưng chẳng lẽ lại kém Trịnh Nguyệt Kiều sao?

"Được rồi, tùy nàng." Triệu Viễn Sơn đành nói.

Trịnh Nguyệt Nga mỉm cười.

Người nam nhân này có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như rất nghe lời nàng ta, bán con mồi kiếm được bạc cũng đều giao hết cho nàng ta, cuộc sống như vậy nàng ta cảm thấy rất tốt.

Hơn nữa, sau này thành tựu của người nam nhân này còn lớn hơn rất nhiều.

"Đúng rồi Viễn Sơn, hôm nay ta nhìn thấy Trịnh Nguyệt Kiều cũng vào núi săn thú, chàng có gặp được nó ở trong núi không?"

Tuy nàng ta đã tin chắc, giữa Triệu Viễn Sơn cùng Trịnh Nguyệt Kiều không có gì, nhưng trong lòng vẫn cảm giác có chút bất an, vì vậy vẫn phải xác nhận lại lần nữa.

Triệu Viễn Sơn nghe nói vậy thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dã thú trên núi sẽ đả thương người, lần trước hắn cũng bị dã thú cắn bị thương, dưỡng mấy tháng mới tốt lên. Vì thế, mấy thanh niên khỏe mạnh trong thôn không có việc gì, thì sẽ không vào núi.

"Ta không gặp nàng ấy ở trong núi, nhưng một nữ nhân như nàng ấy sao lại có lá gan lớn như vậy, dám vào núi săn thú. Chẳng lẽ trong nhà thật sự không sống nổi nữa sao?"

Không phải hắn nghĩ xấu, mà chỉ khi cuộc sống quá mức nghèo khó, bị ép tới bước đường cùng, bí quá hóa liều thì mới vào núi đánh cuộc một phen.

Trịnh Nguyệt Nga thấy vẻ giật mình của hắn không giống như giả vờ, thì chút bất an trong lòng xem như tan biến.

Nàng ta bĩu môi nói: "Nhà nó có tới mười mẫu đất đấy, sao có thể nghèo khó được chứ. Lại nói, nếu có chuyện gì khó xử, thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ giúp một tay, ta cũng không biết vì sao nó vào núi săn thú, nhưng săn được không ít."

Nói tới đây, nàng ta không khỏi suy ngẫm.

Lá gan của Trịnh Nguyệt Kiều quả thực là lớn hơn trước rất nhiều, còn cả bản lĩnh săn thú kia, nó học được từ chỗ nào nhỉ?

Trịnh Nguyệt Nga không kìm được liếc Triệu Viễn Sơn một cái.

Nàng ta cảm thấy bản lĩnh săn thú của đối phương có liên quan tới Triệu Viễn Sơn, bèn châm chước câu từ rồi hỏi: "Có phải chàng từng chỉ dạy nó săn thú thế nào không?"

Chẳng lẽ hai người này đã gặp nhau vào lúc nào đó mà nàng ta không hề hay biết.

Nàng ta cắn chặt môi, nếu là vậy, nàng ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Trịnh Nguyệt Kiều.

Triệu Viễn Sơn lắc đầu: "Làm sao ta lại chỉ dạy cho nàng ấy được. Đây là cần câu cơm của ta, ngoại trừ thầy trò thực sự, thì ta sẽ không dạy cho người khác đâu."

Hắn có bản lĩnh săn thú, lúc trước thường xuyên săn được không ít con mồi, nên cũng có thôn dân trông mà thèm, nói gần nói xa hỏi thăm hắn.

Nhưng từ sau lần bị thương kia, thì không còn ai tới hỏi thăm việc chỉ dạy này nữa.

Dù sao săn thú cũng là việc nguy hiểm, bọn họ có đất trồng trọt, không thiếu ăn thiếu mặc, không đáng phải mạo hiểm như vậy.

"Chắc có lẽ nàng ấy học được từ chỗ khác."

Triệu Viễn Sơn thật sự không nghĩ nhiều.

Núi lớn như vậy, con mồi cũng không ít, cho dù có thêm thợ săn thì cũng không thể đoạt mất bát cơm của hắn được, nên hắn thật sự không để bụng.