Sau Khi Sống Lại, Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt

Chương 3: Về nhà mẹ đẻ

Hai người vừa đi vừa nói, tới cửa nhà đã thấy Tào thị như đang đứng chờ họ, vừa thấy người về thì lập tức nhiệt tình tiến lên đón: "Nguyệt Kiều về rồi đấy à, mau vào phòng đi, a nãi ngươi đang chờ đấy."

"Đại bá mẫu."

Trịnh Nguyệt Kiều chào một tiếng, rồi mặc cho bà ta kéo cánh tay mình đi vào trong nhà.

Đi được vài bước Tào thị đột nhiên quay đầu, thấy Trịnh Ngân Bảo vẫn còn lẽo đẽo đi theo thì sai sử luôn: "Phụ nữ chúng ta có chuyện muốn nói, Ngân Bảo ngươi đi bổ củi đi, chốc nữa a nương ngươi nấu cơm phải dùng tới đấy."

Bước chân Trịnh Ngân Bảo khẽ dừng, lo lắng a ỷ mình chịu thiệt, nên đưa mắt nhìn Trịnh Nguyệt Kiều.

Trịnh Nguyệt Kiều trả lại cậu một nụ cười an tâm, nên cậu không đi theo nữa.

Chủ yếu là do hiện giờ cậu còn nhỏ, ở nhà cũng không có tiếng nói, chỉ cần một câu "trưởng bối nói chuyện tiểu bối không được xen miệng", là có thể đuổi cậu ra ngoài.

"Nương, Nguyệt Kiều về rồi. Ngài xem đứa nhỏ này đi, quá đáng thương rồi, sao số mạng lại không tốt như vậy chứ, tuổi còn trẻ đã là góa phụ, sau này phải sống tiếp như thế nào đây. Cũng may nhà mẹ đẻ như chúng ta còn có thể giúp đỡ đôi chút..."

Trịnh Nguyệt Kiều thản nhiên nhìn Tào thị diễn, sau đó vái chào Khổng thị đang ngồi ở ghế trên: "A nãi!"

"Về rồi à, ngồi đi!"

Khổng thị chỉ vào ghế, ý bảo nàng ngồi xuống nói chuyện, vẻ mặt không nóng không lạnh.

Đây cũng là thói quen ngày thường của bà ta, đại phòng có thể kiếm tiền cho nên bà ta đối xử với đại phòng tốt lắm, bình thường có gì ăn ngon, đều đưa cho hai huynh muội nhà đại phòng ăn. Nhị phòng Trịnh Hữu Phúc không có bản lĩnh gì, chỉ thành thật ở nhà làm ruộng, làm việc tới mệt chết bà ta cũng coi như không thấy.

Ai kiếm được bạc đưa vào tay bà ta thì người đó chính là bảo bối.

Trịnh Nguyệt Kiều thuận thế ngồi xuống, thì đã nghe bà ta nói: "Nay ngươi đã thành quả phụ, về sau có tính toán gì không?"

Không đợi nàng trả lời, Khổng thị đã nói tiếp: "Ta và đại bá mẫu ngươi có ý là, ngươi còn trẻ, không thể thủ tiết mãi như vậy, nên tái giá đi thôi."

Thấy a nãi không nói nữa, Tào thị ở bên cạnh lập tức tiếp lời: "Ngươi còn trẻ, sao có thể thủ tiết như vậy chứ, sống vậy không dễ dàng đâu. Dù sao nhà họ Liễu kia cũng không còn ai, nên không ai ngăn cản ngươi được đâu. Nhà mẹ đẻ chúng ta có thể làm chủ cho ngươi."

Trịnh Nguyệt Kiều yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, những việc làm từ trước tới nay của vị đại bá mẫu này hiện rõ mồn một trước mắt.

Bà ta có thể tốt bụng tính toán cho nàng, chẳng qua là vì việc đó mang lại lợi ích cho bà ta mà thôi.

Thấy nàng không nói lời nào, Tào thị có chút nóng vội thúc giục: "Đứa nhỏ này, ngươi cũng nói tính toán của ngươi đi chứ."

"Hiện tại, tạm thời ta không có tính toán gì, nhưng có vẻ như đại bá mẫu cùng a nãi đã có chủ ý riêng rồi." Nàng thản nhiên đáp.

Hai người cũng không để ý giọng điệu không tốt của nàng, thành quả phụ thì sao còn có thể vui vẻ ra mặt như trước kia được chứ.

Họ cũng chỉ nghĩ là tâm tình nàng không tốt, còn chưa thoát ra khỏi nỗi đau tang chồng.