"Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ biết cưỡi ngựa một chút, nhưng… nhưng không tinh thông."
"Không ngã là được!" Mục Lăng Chi ra lệnh Đồng Tiền dắt cho nàng một con ngựa màu đỏ thẫm. Nhìn dáng vẻ nàng cẩn thận trèo lên lưng ngựa, hắn hơi cau mày, nhưng giờ không có thời gian bận tâm nhiều như thế. Hắn vung cao roi ngựa, dẫn đầu đoàn người phi thẳng về phía trước.
Mục Lăng Chi từ lâu không muốn trở về kinh thành, tránh bị phụ hoàng trách phạt vì chuyện gϊếŧ công chúa hòa thân nước Tề, lại thêm mối vướng bận tình cảm với Mộc Tử Nguyệt khiến tâm trạng hắn rối bồi. Nhưng một khi đã quyết định đối mặt, hắn lại nóng lòng muốn lập tức quay về Đông Đô.
Đoàn người ngày đêm gấp rút lên đường, chỉ dừng lại lúc ăn uống và sinh hoạt cá nhân. Chẳng mấy chốc đã gần đến Đông Đô. Đến lúc hoàng hôn, Mục Lăng Chi cuối cùng dừng ngựa trước cửa khách điếm lớn nhất ở trấn Cổ Ngư – khách điếm Cát Tường, để mọi người nghỉ ngơi một đêm sau hành trình mệt mỏi.
Ngọc Như Nhan vì ngồi trên yên ngựa lâu ngày, đùi bị cọ xát đến rướm máu, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Suốt chặng đường, sắc mặt Mục Lăng Chi đều âm trầm khó đoán, nàng chẳng dám kêu nửa lời, cũng chẳng ai dám chọc giận hắn vào lúc này.
Nhìn thấy Mục Lăng Chi chịu dừng chân, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, lần lượt xuống ngựa tiến vào khách điếm.
Ngọc Như Nhan chật vật một lúc mới rên khẽ, nén đau trượt xuống khỏi lưng ngựa. Hai chân nàng đã tê dại, đau đớn đến mức không thể nhấc bước. Vốn đã không giỏi cưỡi ngựa, nàng chỉ dựa vào ý chí mà gượng suốt đường dài. Giờ dừng lại, nàng mới cảm nhận rõ cơn đau như xé nát, mỗi bước đều như dao cắt vào xương tủy.
Bên trong khách điếm, Đồng Tiền đã sai tiểu nhị bày sẵn thức ăn. Mục Lăng Chi liếc nhìn ra cửa, thấy Ngọc Như Nhan mặt mày trắng bệch, loạng choạng kéo lê hai chân bước vào. Chiếc quần vải mộc của nàng còn lấm tấm máu. Hắn nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động, rồi quay lại khẽ dặn dò vài lời với Đồng Tiền.
Đồng Tiền nghe xong, quay lại nhìn Ngọc Như Nhan, vẻ mặt đầy thương hại. Hắn tiến lên nói:
"Tiểu Tinh, ngươi lên phòng nghỉ trước đi. Cơm nước ta sẽ bảo tiểu nhị mang lên tận nơi."
Hắn giúp nàng mang hành lý vào phòng của Mục Lăng Chi, bảo rằng khách điếm đã hết phòng trống, nàng chỉ có thể trải chiếu ngủ dưới đất trong phòng điện hạ.
Ngọc Như Nhan đã mệt đến mức chẳng còn sức mà phản ứng. Đừng nói trải chiếu, ngay cả bảo nàng ngủ trong chuồng ngựa, nàng cũng cam tâm.
Trong phòng, bồn tắm đã đổ đầy nước ấm. Nàng không buồn ăn, chỉ vội vã ngâm mình vào bồn.
Dòng nước ấm áp xoa dịu cơn đau nhức khắp cơ thể. Tắm được một nửa, nàng kiệt sức, thϊếp đi dựa vào thành bồn.
Cửa sổ phía đông lặng lẽ mở ra, một bóng đen như quỷ mị lướt vào. Trên mặt hắn là chiếc mặt nạ bạc, lạnh lẽo như lưỡi dao trong tay, ánh lên sát khí. Đôi mắt đỏ ngầu, chất chứa hận thù sâu tận đáy.
Hắn từng bước tiến đến bên bồn tắm, lưỡi dao tẩm độc trong tay chuẩn bị đâm xuống. Nhưng vừa nhìn thấy người trong bồn, hắn khựng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Sao lại là nữ nhân?"
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo thoáng lóe lên tia sáng chết chóc. Chỉ cần là người của hắn, kẻ nào cũng phải chết!
Hắn lần nữa giơ lưỡi dao, chuẩn bị đâm xuống. Nữ nhân trong bồn tắm vẫn chẳng hay biết, thoải mái xoay người đổi tư thế.
Nhưng lưỡi dao lại dừng giữa không trung. Kẻ đeo mặt nạ sững sờ nhìn cổ tay lộ ra khỏi mặt nước của Ngọc Như Nhan. Hai mắt hắn trợn to, vẻ mặt không tin nổi.
"Sao có thể? Nàng làm sao lại ở đây? Không phải nàng đã chết rồi sao?"