Nàng biết ngay, việc hắn có lòng tốt giúp nàng bôi thuốc, lại còn rộng lượng ban tặng mứt táo mật, ắt chẳng phải vì điều gì tốt đẹp.
Người vốn lãnh khốc vô tình, sao có thể thay đổi bản tính tàn nhẫn được?
Mục Lăng Chi sắc mặt lạnh lùng lột sạch y phục trên người nàng. Nàng không dám phản kháng, chỉ đành yếu ớt van xin: "Điện hạ, trên người nô tì vẫn còn máu. Lúc này hầu hạ ngài, sợ rằng sẽ làm bẩn thân thể của ngài..."
Nghe lời nàng, bàn tay hắn chợt khựng lại, rồi đột nhiên bật cười, đôi mắt phượng khẽ híp lại, lộ ra nụ cười đầy thú vị. Nhưng đôi tay hắn không dừng lại, tiếp tục cởi y phục của nàng. Khi hắn bắt đầu kéo xuống chiếc quần của nàng, nàng đáng thương níu lấy một nửa đai lưng, cố gắng van lơn lần cuối: "Điện hạ, xin ngài tha cho nô tì lần này, đợi khi thân thể nô tì bình phục, nhất định sẽ hết lòng hầu hạ ngài. Ngài… ngài muốn thế nào cũng được."
Soạt một tiếng, chiếc quần đáng thương bị kéo đứt làm hai, một nửa nằm trong tay Mục Lăng Chi, còn nửa kia vắt trên người nàng.
Ngọc Như Nhan chưa từng phản kháng hắn như vậy bao giờ. Sắc mặt Mục Lăng Chi tối sầm lại, ánh mắt lộ ra tia hàn quang. Ngọc Như Nhan ngay lập tức cảm thấy sát khí lan tràn, sợ đến nỗi phải lập tức buông tay, ngoan ngoãn tự cởi y phục, nhắm chặt mắt, đành phó mặc số phận.
Thôi vậy, nàng đã chẳng sợ chết, chút đau đớn này có là gì chứ?!
Nhìn nàng nằm trên giường, dang tay dang chân như thể sẵn sàng đón nhận, Mục Lăng Chi tức giận mà bật cười. Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy? Trong mắt nàng, hắn là một kẻ ham muốn vô độ đến vậy sao?
Đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Ngọc Như Nhan cẩn trọng mở mắt, thấy rõ thứ trong tay Mục Lăng Chi đang cầm, nét mặt thoáng ngưng lại. Nhớ đến phản ứng vừa rồi của mình, nàng xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, vội vã chôn mặt vào lớp chăn.
Nam nhân kia tay cầm hộp thuốc, lạnh lùng nhìn nàng đang đỏ mặt tía tai, khẽ cười chế giễu: "Yêu nữ, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó."
Ngọc Như Nhan ngại ngùng thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng: "Điện hạ, nô tì có thể tự bôi thuốc được, không dám làm phiền ngài."
Hắn đã bôi thuốc xong vết thương trên lưng nàng, liền không kiên nhẫn ném lọ thuốc cho nàng, lạnh lùng bảo: "Ra nằm ở sạp đi, đừng làm ồn khiến bổn vương không ngủ được!"
Ngọc Như Nhan ôm lọ thuốc, thoăn thoắt chui qua sạp nghỉ.
Nếu không đi ngay, hắn thật sự sẽ không kìm được mà làm gì đó với một bệnh nhân mất thôi.
Tắt đèn, Ngọc Như Nhan ngoan ngoãn cuộn mình trên sạp nghỉ. Bên kia, Mục Lăng Chi dường như đã ngủ, nàng lặng lẽ mở to mắt nhìn lêи đỉиɦ trướng, trong lòng trăm mối tơ vò, chất chứa biết bao điều không thể hiểu nổi.
Chẳng hạn như, vì sao hắn bỗng nhiên tin tưởng, tha cho nàng một lần, lại còn thay đổi thái độ, gọi quân y đến trị bệnh, đích thân bôi thuốc và còn ban cho nàng mứt mật.
Khi nào thì lòng người lại trở nên ấm áp đến vậy, đến cả kẻ lạnh lùng tàn nhẫn cũng biết đối xử tử tế với người khác, và liệu nàng có thể thực sự chạm tay đến sự ấm áp ấy không?
Nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra sau khi nàng ngất đi, khiến hắn buông bỏ cảnh giác và nghi ngờ đối với nàng. Nàng đương nhiên không dại mà hỏi thẳng hắn, chỉ hy vọng rằng sau cơn mưa giông này, nàng có thể được yên ổn một thời gian.
Sau chuyện này, quả thật Ngọc Như Nhan đã gặp dữ hóa lành, thái độ của Mục Lăng Chi đối với nàng đã thay đổi nhiều, dù vẫn phần lớn là lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn nàng không còn nét nghi kỵ dò xét như trước, như thể hắn thực sự đã tin lời nàng.
Nàng âm thầm hết lòng làm tròn phận sự, từ hôm ấy, Mục Lăng Chi cũng không chạm đến nàng nữa, tựa như thật sự xem nàng như một nô tì, hai người hiếm hoi có được sự hoà hợp.
Mỗi sáng, nàng vẫn thường ra bờ suối giặt giũ y phục, mỗi lần đều hái các loài hoa dại khác nhau mang về trướng. Mỗi ngày, nàng hái hoa dọc theo dòng suối, ngày càng đi xa hơn, ngắm dòng suối chảy về phía đông, nàng thầm nghĩ, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ có thể theo dấu đường ấy mà thoát khỏi quân doanh này.