Mục Lăng Chi vừa mở lời, quyết định đã không thể thay đổi. Lý Tướng quân thở dài bất lực, cùng Ngọc Như Nhan bước ra giữa sân đấu.
“Cô nương, hay là… ngươi nhận thua luôn đi.” Lý Tướng quân nhìn nắm đấm to lớn của mình, không đành lòng ra tay.
Ngọc Như Nhan khẽ cười, dường như chẳng bận tâm lời của hắn. Nàng chậm rãi đứng đối diện Lý Tướng quân, không vội tấn công mà điềm nhiên quay người lại, từ tốn vén mái tóc đen dài tới tận bắp chân, trông như đang chuẩn bị cho một trận đấu.
Đôi tay trắng nõn tựa như ngọc khẽ chải suối tóc dài, dáng người mềm mại nghiêng mình tạo nên một vẻ yêu kiều không sao tả xiết, động tác búi tóc tựa như tiên hạc chạm nước, đẹp đến nao lòng.
Tất cả binh lính ở đó đều là người thô kệch, bôn ba nơi sa trường đã lâu, nào từng chứng kiến cảnh tượng mỹ lệ thế này, huống chi nữ tử trước mặt lại xinh đẹp đến vậy!
Mọi người lập tức nín thở, ngẩn ngơ nhìn mỹ nhân giữa sân, vài tiểu binh trẻ tuổi chưa từng trải đời đỏ mặt tía tai, đắm đuối nhìn nàng, chỉ ước ánh mắt mình có thể dính chặt vào người nàng mãi mãi.
Lý Tướng quân đứng gần nàng nhất, dù đã có gia thất nhưng phu nhân ở nhà thô kệch, làm sao sánh nổi một phần vạn của Ngọc Như Nhan, càng không nói đến khí chất và phong thái kỳ lạ của nàng. Giờ phút này, khuôn mặt hắn đỏ bừng, lóng ngóng, tay chân vụng về đến nỗi không dám nhìn thẳng, chỉ biết quay đi trong thẹn thùng.
Ngọc Như Nhan vẫn điềm tĩnh búi tóc, như thể nàng không phải đang đứng trên chiến trường mà là đang ngồi trước gương đồng ở nhà.
Toàn bộ cảnh tượng lọt vào mắt Mục Lăng Chi, hắn lập tức lạnh mặt. Nữ tử trước mắt không thể phủ nhận bẩm sinh có sức thu hút lòng người, mỗi cử chỉ đều toát lên nét quyến rũ vô cùng, gương mặt ngây thơ ấy đã không một tiếng động mà chiếm trọn sự chú ý của người khác.
Một mặt, hắn vô cùng ghét nàng dám làm trò quyến rũ trước mặt người khác trong hoàn cảnh này; một mặt, toàn thân hắn lại nóng ran, không cưỡng nổi khát khao muốn chiếm giữ nàng.
Đôi mắt phượng sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, hắn điều chỉnh tư thế ngồi vài lần nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Còn người gây ra tất cả lại chẳng mảy may ngại ngùng, chỉ ngây thơ chỉnh lại suối tóc. Chẳng mấy chốc, nàng búi thành một búi tóc xinh đẹp, lấy ra một cây trâm giản dị cài lên.
Dường như bộ binh phục quá gò bó, nàng chỉnh vài lần mà vẫn chưa gài trâm được, đôi mày liễu thoáng chau lại, nàng thoáng lúng túng nhìn Lý Tướng quân đang ngây ngốc nhìn mình, cười nói: “Không biết tướng quân có thể giúp tiểu nữ một việc?”
Lý Tướng quân thấy nàng bất ngờ nhìn mình, đôi mắt long lanh tựa sao trời khiến hắn bối rối, mặt đỏ ửng, mãi sau mới ngập ngừng nói: “…Giúp cô nương điều gì?”
Ngọc Như Nhan nở nụ cười rạng rỡ, bước đến gần hắn, đưa cây trâm trong tay, nói: “Nhờ tướng quân cài giúp tiểu nữ cây trâm này!”
Sân đấu lập tức lặng ngắt, ai nấy đều ngẩn ra, ánh mắt đố kỵ nhìn chằm chằm vào Lý Tướng quân, không ngờ hắn lại may mắn như thế.
Khuôn mặt Mục Lăng Chi lạnh lẽo đến mức có thể nhỏ nước. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh tối qua, nàng nửa mặc nửa không, e ấp quỳ bên giường dâng trà, còn cả bộ dáng yếu đuối khi hắn giúp nàng nối xương.
Vậy mà giờ đây, nàng lại đang quyến rũ, tươi cười e ấp với một nam nhân khác, nếu không tận mắt chứng kiến, hắn đã không thể tin đây là cùng một người!
Hắn biết nữ nhân này chắc chắn không đơn giản!
Cố đè nén cơn giận trong lòng, hắn muốn xem thử, nàng còn định bày trò gì nữa.