Nô Như Ngọc

Chương 4: Phẫn nộ

"Đây là thuốc tránh thai, điện hạ đặc biệt dặn dò phải sắc cho các ngươi uống. Uống ngoan vào, lát nữa sẽ có người vào trướng chọn người."

Ngọc Như Nhan run bắn cả người, bát thuốc trên tay suýt nữa rơi xuống đất. Địa ngục thực sự sắp bắt đầu. Khi màn đêm buông xuống, ai biết được sẽ có những loài cầm thú nào đến làm nhục nàng?

Nghe nói sắp phải chịu nhục lần nữa, các thị nữ vừa mới bình tâm được đôi chút lại hoảng loạn, giống như chim bị nhổ sạch lông và trói chặt móng vuốt, muốn thoát khỏi nơi tăm tối này nhưng không biết làm thế nào ngoài việc khóc lóc không ngừng.

Ba mươi sáu thị nữ trong quân kỹ doanh đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng để theo hầu Ngọc Như Nhan khi xuất giá. Tề quốc vốn nổi danh về mỹ nữ, nên các thị nữ này ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần. Ban đầu, họ còn nuôi hy vọng rằng dù không được phú quý vinh hoa, ít ra cũng sẽ có ngày được công chúa chỉ hôn, làm thϊếp cho quan viên hoặc nhà quyền quý.

Nhưng họ không thể ngờ, vị công chúa bất hạnh này vốn đã không được yêu thương ở Tề quốc, nay lại bị hắt hủi nơi xứ người, khiến cả bọn họ cũng phải chịu khổ cùng. Ngày tốt đẹp chưa kịp hưởng, bọn họ đã rơi xuống địa vị thấp hèn nhất - trở thành quân kỹ.

Cuối cùng, một thị nữ mặt tròn mắt phượng không kìm nổi uất hận, đổ hết tội lỗi lên đầu Ngọc Như Nhan. Giờ đây, địa vị của họ đều như nhau, nàng cũng chẳng còn là công chúa trong mắt họ.

“Bốp!” Thị nữ kia cắn răng, bật dậy từ dưới đất, rồi giáng mạnh một cái tát lên mặt Ngọc Như Nhan.

Mọi người đồng loạt kêu lên kinh hãi, không dám tin rằng có kẻ dám ra tay với công chúa. Cả đám người ngừng khóc, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ngọc Như Nhan cũng không ngờ thị nữ từng theo hầu mình lại dám đánh, đến mức không kịp tránh, để cái tát rơi trọn vẹn lên khuôn mặt. Trên làn da tái nhợt của nàng in rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng.

An Ca như phát điên, xông lên đẩy ngã thị nữ mặt tròn kia, giận dữ hét lớn:

"Tiểu Tình, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi dám đánh công chúa?"

Thị nữ tên Tiểu Tình ngã nhào xuống đất, nhưng nàng không hề nao núng. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn trừng trừng vào Ngọc Như Nhan rồi bật cười man dại:

"Công chúa? Nàng ta mà cũng gọi là công chúa ư? Mẫu thân của nàng còn không bằng chúng ta, vốn dĩ nàng là người bất hạnh! Dù mang danh công chúa cũng chẳng ai coi trọng. Giờ nàng còn liên lụy chúng ta chịu nhục cùng nàng. Ta chỉ hận không thể đánh chết nàng để hả giận!"

Lời của Tiểu Tình như chạm đến nỗi lòng của tất cả thị nữ. Ánh mắt họ hướng về phía Ngọc Như Nhan trở nên lạnh lùng, đầy oán hận.

An Ca giận đến tái mặt, chắn trước Ngọc Như Nhan, định xông vào đánh nhau với Tiểu Tình, nhưng Ngọc Như Nhan giơ tay ngăn lại.

Trong trướng doanh, thân ảnh mảnh mai của Ngọc Như Nhan đứng thẳng tắp, trên người toát ra một vẻ nghiêm nghị không thể xem thường. Nàng lạnh lùng cất giọng:

“Ai có oán, có hận, cứ trực tiếp tìm ta mà giải quyết.”

Bị đè nén quá lâu, giờ đây nàng không còn kìm chế nổi. Từ trong bóng tối, nàng bước ra, đôi mắt sắc như lưỡi dao lướt qua từng gương mặt. Những ánh mắt căm phẫn của thị nữ khiến nàng cay đắng tự hỏi: Nàng phải đổ nỗi oán hận này lên ai đây?

An Ca không màng đến Tiểu Tình đang ngã trên đất, lập tức đứng chắn bên cạnh Ngọc Như Nhan, cả người bừng bừng lửa giận, chuẩn bị cùng bất kỳ ai lao vào một trận tử chiến.

Các tỳ nữ kia vốn đều là thiếu nữ mười mấy tuổi, lại mang thân phận nô bộc từ nhỏ, vốn đã sinh lòng sợ hãi. Khí thế bức người của Ngọc Như Nhan khiến họ bất giác lùi bước. Nghĩ kỹ lại, dù thế nào, nàng vẫn là công chúa, tôn quý hơn bọn họ.

Nhìn đám đông im bặt, ánh mắt của Ngọc Như Nhan lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại nơi Tiểu Tình nằm dưới đất. Nàng lạnh nhạt cất lời:

“Nếu muốn báo thù thì lên ngay bây giờ. Nếu không dám, về sau không được hé răng nói thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào trước mặt ta!”

Dưới ánh mắt sắc bén của nàng, có một tỳ nữ nhát gan bật khóc thút thít. Người này vừa khóc, những người khác cũng lập tức hòa theo, tiếng khóc ai oán vang vọng khắp doanh trướng.

Một tỳ nữ vừa khóc vừa yếu ớt hỏi:

“Công chúa... Chúng ta phải làm sao đây? Sống không bằng chết thế này, chẳng thà tự kết liễu còn hơn!”

Lời này như một mồi lửa thổi bùng nỗi tuyệt vọng trong lòng đám tỳ nữ. Tất cả đều mong tìm đến cái chết để chấm dứt mọi đau khổ, chỉ là không đủ dũng khí. Nay có người dám nói ra, từng kẻ một cũng đồng loạt tỏ ra quyết tâm.

Ngọc Như Nhan nhìn những khuôn mặt non nớt trước mắt, trái tim nàng thắt lại. Nàng hiểu rằng trong mắt họ, con đường phía trước hoàn toàn là bóng tối, cái chết có lẽ là lựa chọn dễ dàng nhất.

Nhìn thấy sắc mặt nàng thoáng hiện vẻ chần chừ và mềm lòng, Tiểu Tình liền cười khẩy, khinh miệt nói:

“Chúng ta dám chết, nhưng công chúa thì không. Người còn muốn giữ cái mạng này để làm hoàng phi cơ mà!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” An Ca tức giận đến mức mặt mày xanh mét, không nhịn được nữa, xắn tay áo lao vào cùng Tiểu Tình giằng co.

Hai người lăn lộn trên đất, túm lấy tóc nhau không buông, vật qua vật lại đầy quyết liệt. Đám tỳ nữ không ai can ngăn, chỉ lặng lẽ nhìn trận đánh mà lòng trĩu nặng, muốn xem Ngọc Như Nhan sẽ xử trí thế nào.

Ngọc Như Nhan bình thản đứng nhìn hai người đang quần nhau dưới đất. Một lúc lâu sau, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Đột nhiên, nàng bước đến góc trướng, cầm lấy một chiếc bát sứ thô dùng để ăn cháo, mạnh tay ném xuống đất. Chiếc bát vỡ tan tành, tiếng vỡ vang chói tai khiến mọi người trong trướng đều giật mình sững sờ, kể cả An Ca và Tiểu Tình cũng dừng tay.

Nàng cúi xuống, nhặt lên một mảnh sứ sắc nhọn, giọng nghiêm nghị:

“Ai muốn chết, ta sẽ giúp một tay. Chỉ cần nửa canh giờ là máu sẽ chảy cạn, mọi thống khổ sẽ kết thúc. Nếu thật sự không muốn sống nữa, ta sẽ toại nguyện cho các ngươi!

Dứt lời, nàng lạnh lùng dùng mảnh sứ cứa sâu vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi nhỏ từng giọt xuống nền đất, cảnh tượng khiến đám tỳ nữ hoảng sợ, đồng loạt co người lùi về sau.

An Ca thấy tay Ngọc Như Nhan đổ máu, hoảng hốt buông Tiểu Tình ra, vội vàng lao đến muốn giật lấy mảnh sứ trong tay nàng. Nhưng Ngọc Như Nhan nhanh chóng né tránh, giơ cao mảnh sứ đầy máu, ánh mắt lạnh như băng:

“Muốn chết thì dễ, nhưng con đường sống chỉ có một mà thôi. Ngay cả loài kiến còn biết giành giật sự sống, nếu các ngươi đã không sợ chết, vậy còn gì phải sợ sống?”

Lời nói của nàng như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng mọi người. Giọng nàng tuy lạnh lẽo nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự. Những tỳ nữ ban đầu còn hừng hực ý định quyên sinh, nay đều im bặt, chìm vào trầm tư suy ngẫm. Một lát sau, có người rụt rè hỏi:

“Công chúa... Vậy con đường sống là gì?”