Giường Lớn Nhà Ta Thông Cổ Kim, Một Lòng Kiếm Tiền Dưỡng Bạo Quân

Chương 7

Một bàn tay to lớn kịp thời nắm lấy cổ áo sau của cô.

Tô Kiến Nguyệt giống như một con gà mái già chạy trốn thất bại, bị ép phải treo lơ lửng trong lòng bàn tay của Tiêu Ngọc Kỳ, chờ đợi số phận bị gϊếŧ thịt.

"Từ khi kế vị, quả nhân đã lập chí trở thành một minh quân trị quốc, sao lại trở thành bạo quân? Ngươi nói, Hoàng hậu của quả nhân sẽ dùng một ly rượu độc tiễn quả nhân về trời, vậy thì Hoàng hậu tương lai của quả nhân sẽ là ai? Quả nhân còn có những hoài bão chưa hoàn thành, sao có thể cam tâm uống chén rượu độc của Hoàng hậu?"

Tô Kiến Nguyệt đáng thương vô cùng ngước đầu lên, trông giống như một chiếc bánh bao nếp trắng nõn.

"Vương triều Thiên Ngu đã cách thời đại của tôi sống hai nghìn năm trăm năm rồi, những chuyện về anh, tôi đều đọc từ sử sách, còn về Hoàng hậu của anh, trong sách cũng không hề ghi lại!"

Còn bộ phim mà cô đóng, đó chỉ là một bộ phim tệ hại, biên kịch vì muốn tô vẽ hình tượng chính diện của nam nữ chính, đã viết Tiêu Ngọc Kỳ thành một tên cuồng yêu biếи ŧɦái.

Trong phim Tiêu Ngọc Kỳ chỉ yêu Hoàng hậu nhưng hoàng hậu lại luôn dành tình cảm cho nam chính. Vì yêu sinh hận, Tiêu Ngọc Kỳ từ huynh đệ tốt của nam chính trở thành kẻ thù, bày mưu tính kế hại nam chính, hành hạ nữ chính, cuối cùng bị chính Hoàng hậu mà hắn yêu nhất dâng chén rượu độc tiễn về tây thiên.

Tô Kiến Nguyệt nhìn Tiêu Ngọc Kỳ thế nào cũng không thấy hắn giống người cuồng yêu!

Tiêu Ngọc Kỳ thả cổ áo của Tô Kiến Nguyệt ra, hạ mắt xuống: "Cô nương nhà có sách sử không? Có thể cho quả nhân mượn xem qua?"

"Này..."

Có thì có, nhưng đó là vì cô nhận vai trong bộ phim mạng chi phí thấp này, để hiểu nhân vật hơn, đã mua một cuốn sách lậu về vương triều Thiên Ngu với giá 19.9 đồng trên Pinduoduo.

Cô đưa cho Hoàng đế thật xem sách lậu chính chủ có… có ổn không nhỉ?

"Nếu cô nương khó xử, quả nhân nguyện dâng trăm lượng vàng làm thù lao!"

"Trăm… lượng vàng?"

Tô Kiến Nguyệt giãn mày ra.

Vàng hay không thì không quan trọng, cô là người thích giúp đỡ mọi người mà!

"Có, nhà tôi có, cuốn sách chuyên viết về lịch sử vương triều Thiên Ngu!"

"Vậy thì thật tốt!"

Tô Kiến Nguyệt xoa xoa tay, mặt đầy mong chờ: "Vậy trăm lượng vàng?"

Lời vừa dứt, chưa kịp nghe câu trả lời, Tiêu Ngọc Kỳ đã lao tới, ôm chặt lấy Tô Kiến Nguyệt rồi lăn về góc long sàng.

Tô Kiến Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Tiêu Ngọc Kỳ bịt miệng.

Tiêu Ngọc Kỳ mạnh mẽ đẩy Tô Kiến Nguyệt sang phòng cô.

Tô Kiến Nguyệt dù phản ứng chậm cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ có thích khách sao?

Tô Kiến Nguyệt có chút hoảng sợ.

Bình xịt hơi cay liệu có tác dụng không nhỉ?

Tô Kiến Nguyệt nhặt túi xách của mình từ thảm, lục lọi một lúc lâu cuối cùng cũng tìm thấy bình xịt hơi cay.