Chương 1: Biết tiếng chim, áp lực lớn (thượng)
T TIẾNG CHIM, ÁP LỰC LỚN (THƯỢNG)Là một người thông thạo tiếng chim, Bạch Tề thường xuyên cảm thấy áp lực rất lớn.
Đi ở trên đường, trong tai đều là mấy lời bát quái (nhiều chuyện) của lũ chim:
“Ngươi xem ngươi xem, đứa con gái kia đem váy nhét vào trong qυầи ɭóŧ kìa, hí hí.”
“A, ta đã ở trên con đường này thấy tên lừa đảo kia ba lần, lời thoại cũng không thèm đổi một câu, thật không chuyên nghiệp!”
“Lấy vụn bánh mì cho bồ câu ăn, thực quá đáng, ta cũng thích vụn bánh mì a, bọn bồ câu ở quảng trường chuyên môn bắt nạt chim sẻ, thật đáng ghét! Lông trắng thì đã sao a, con nào cũng nặng tới bay không nổi, cũng không lo cholesterol cao!”
Bạch Tề vừa ngẩng đầu, ba con chim sẻ tròn vo mập mạp đậu trên dây điện đang châu đầu ghé tai, thì thầm chiêm chϊếp với nhau, rất là đáng yêu.
“Tiểu mỹ nam bên kia đang nhìn chúng ta a, ngươi xem ngươi xem!”
Bát quái thế này mới chính là chim sẻ….. Bạch Tề nhịn không được ở trong lòng run rẩy. Bình luận trước mặt người ta là rất thất lễ a, trình độ tiếng chim của y tuyệt đối là chuyên nghiệp cấp tám. Kỳ thật khả năng nghe hiểu tiếng người của loài chim cũng không tệ, bình thường là trên dưới cấp sáu, nhưng là xét theo hạn chế về cấu trúc, khẩu ngữ có thể vượt lên cấp hai cũng chỉ có chim sáo và vẹt – hai loài này đều rất phúc hắc, thích chơi trò thông minh giả bộ hồ đồ, mấy con chim sáo với vẹt nhà y đều là cái loại này.
Bạch Tề từng nhìn thấy một con chim én nước ngoài, hình như là từ Singapo tới, há mồm liền hỏi chim én trong vùng: “Where is the nearest restaurant, please?” Chú ý, restaurant theo miệng của lũ chim chính là chỉ nơi bọn chúng tìm thấy thức ăn, đối với chim én mà nói thì đó là vành đai xanh nơi có thể bắt mấy con côn trùng. Chim én trong vùng mềm giọng nói: “Ngài nói gì? Ta cũng không hay đi nghe lớp dạy tiếng Anh ở trường học phụ cận của con người, ngài nói được tiếng Trung Quốc không? Nếu không ngài đến hỏi thử mấy con chim én gần trường học? Bọn nó học tiếng Anh tương đối nhiều.”
Chim én nước ngoài đau lòng thầm thì một trận: “Awful, awful.” Sau đó oán giận một phen về chuyện phổ cập tiếng Anh toàn cầu, rồi vỗ vỗ cánh bay đi.
Kỳ thật ngữ pháp của ngôn ngữ loài chim có kết cấu giống với của dân bản xứ, chẳng qua loài chim phát âm khác với loài người, cho nên con người không thể hiểu được mà thôi – đây là lão cha của Bạch Tề nói. Hắn nói khi hắn còn bằng tuổi y chim chóc quanh vùng mở miệng là nói tiếng địa phương, sau lại cả nước thông dụng tiếng phổ thông, lũ chim cũng bắt đầu nói tiếng phổ thông – những loài cần di cư bắc nam là tích cực nhất.
Quả nhiên truyền bá văn hóa phải dựa vào di chuyển a.
Bạch Tề mua đồ ăn xong quay về trong tiệm làm cơm tối, lão cha y và y mở một tiệm chim cảnh, ngay gần công viên Phong Sơn. Bình minh mỗi buổi sáng mấy ông cụ dậy sớm rèn luyện đều thích vào trong tiệm của bọn họ ngồi, tiện thể đùa chim.
Khi sắp về tới nhà một chiếc xe bỗng nhiên dừng lại bên cạnh y, cửa kính hạ xuống, người đàn ông bên trong cười nói với y: “Đang muốn về nhà?”
“Trầm tiên sinh?” Bạch Tề ngẩn người, nhớ tới người một tuần trước đến chỗ y mua chim, “Làm sao vậy? Tiểu Ba xảy ra chuyện gì sao?”
Trầm Duệ Tu gác một tay lên cửa kính xe, quay đầu lại nhìn Tiểu Ba – con vẹt ngực đỏ to trên ghế phó lái, Tiểu Ba vừa dùng miệng cặm cụi mổ ***g sắt, vừa lẩm bẩm: “Bạch Tề ngươi cư nhiên đem ta bán cho một gã đàn ông tẻ nhạt như vậy, chán chán chán!”
“Không, nó chỉ là không có tinh thần thôi. Không biết làm sao, cũng không chịu nói chuyện, còn luôn cúi đầu, không thì mổ ***g sắt.” Trầm Duệ Tu đưa ***g chim qua cửa sổ xe, bàn tay cầm chiếc ***g thon dài trắng nõn, móng tay cắt sửa vô cùng gọn gàng sạch sẽ, Bạch Tề nhìn thất thần, vội vàng nhận lấy.
Tiểu Ba u oán nhìn Bạch Tề nói: “Gã đàn ông này quá kém, rõ ràng là ngày nào cũng phải đi làm mà trong nhà lại không có lấy một người, buổi tối về nhà cũng không nói chuyện với ta, chỉ biết trêu ta, mổ hắn hắn cũng không lên tiếng. Quá kém, ta chán tới độ sắp mốc lên.”
Bạch Tề vươn tay vào ***g sắt trêu trêu Tiểu Ba, Tiểu Ba hung hăng mổ ngón tay y, giống như đang trả thù còn oán giận xì xèo chít chít, đôi mắt nhỏ đảo tới đảo lui, trông rất tinh quái.
“Ta nghĩ nó chính là chán quá thôi.” Bạch Tề mở ***g sắt ra, Tiểu Ba nhảy lên tay y, sau đó vỗ cánh bay lên vai mổ lỗ tay y, “Lũ chim cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, nếu rảnh ngài nên trò chuyện nhiều với nó.”
“Bình thường ta rất vội, không rảnh đùa với nó, cho nên đang tính mua thêm một con. Có đồng loại cùng một chỗ chắc sẽ tốt hơn nhiều.” Trầm Duệ Tu nhìn Bạch Tề đùa với Tiểu Ba, khóe miệng cười nhẹ nói: “Ta đi đỗ xe trước, lát nữa vào tiệm của ngươi.”
Bạch Tề gật đầu. Tiểu Ba đã bắt đầu lẩm bẩm: “Đừng bán Lan Lan cho hắn, ta không thích nha đầu kia! Muốn bán thì bán Tiểu Phỉ Phỉ! Lâu rồi ta không thấy cổ, nhớ muốn chết.”
Bạch Tề vừa mang theo thức ăn mới mua vừa nghe Tiểu Ba than phiền một đường về tới trong tiệm, lúc này lão cha của Bạch gia hẳn là đang ngủ trong phòng, có khi còn ngủ rất say, phỏng chừng chim trong tiệm đều bay đi hết cũng lười để ý.
Quả thật, trong tiệm nhà y có chút kỳ lạ là ***g chim đều được mở ra. Vẹt, chim sáo, chim yến tước, chim sơn ca, chim tương tư nơi nơi bay loạn, có khi còn ở công viên bay một vòng, trời tối lại đều ngoan ngoãn về ***g đi ngủ.
Này cũng đều là điều mà mấy chủ tiệm ven đường vừa tò mò vừa ngạc nhiên, chim nhà Bạch gia rất có linh tính.
Kỳ thật, đây là kết quả thương lượng của lũ chim chóc với Bạch Tề và Bạch lão cha.
Có một hôm lũ chim thâm hiểm mưu mô này kháng nghị tập thể rằng trong tiệm chỉ cho ăn hạt kê không bắt giun cho ăn, yêu cầu y lập tức đi ra công viên bắt giun về! Có trời mới biết thảm cảnh của y, y thừa dịp trời vừa mưa xong, bùn đất ướŧ áŧ, giun bò lung tung, cầm xẻng với xô nhựa ra ngồi xổm ở chỗ vắng trong công viên đào giun, mỗi lần trở về trên ống quần đều bám đầy bùn, lũ chim lòng dạ đen tối kia thế nhưng còn thì thầm giễu cợt y, cho đến khi y thẹn quá thành giận thề không bao giờ đi đào giun nữa mới vội vã nịnh nọt không ngừng.
Cuối cùng còn ủy khuất biện bạch: “Chúng ta chỉ là không muốn ăn chay nữa thôi, cho một chút protein, cho một chút thịt thịt đi! Đầu năm nay thịt heo là rất đắt, nhưng mà thịt giun cũng không tốn tiền, trước khi bán tốt xấu gì ngươi cũng đem chúng ta nuôi beo béo một chút a.”
Nói đến mức Bạch Tề cũng không tức giận nổi nữa.
Nhìn thấy những tiểu sinh linh đáng yêu này y cũng nói không ra lời cự tuyệt, ai bảo y nghe hiểu được đâu? Hiểu được hỉ nộ ái ố của chúng nó, nghe được lời cầu xin của chúng nó, vì thế rốt cuộc chẳng thể nào coi chúng như những loài động vật khác.
Bình thường khi ăn cơm, đám vô lại này liền thích ở trên bàn nhảy tới nhảy lui, còn hay thừa dịp y không chú ý trộm cơm trong bát của y, đậu phộng nhắm rượu của Bạch lão cha còn liên tiếp bị trộm, bữa cơm có hai người thôi mà lại luôn có nhiều chim chóc như vậy tới ăn vụng, một chút cơm mà ăn cũng vô cùng náo nhiệt.
Cuộc sống của hai cha con cũng bởi vì đám vật nhỏ tinh quái này mà thêm không biết bao nhiêu lạc thú.
Lần đầu tiên Trầm Duệ Tu đến cửa tiệm này cũng rất ngạc nhiên, hai con chim tương tư đậu trên vai một thanh niên đứng trước cửa, hai bên vai mỗi bên một con, giống như là đang hát đối líu ríu không ngừng. Nụ cười trên mặt thanh niên rất ôn nhu, tay y đang cầm kê cho chúng ăn, con nào ăn no rồi, sẽ vỗ cánh bay lên cây ngô đồng trước cửa chơi đùa, thanh niên dường như cũng không vì chim chóc bay tán loạn mà sốt ruột, chỉ đứng nhìn lũ chim nghịch ngợm khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng, gương mặt vốn bình thản bởi vì nụ cười mà trở nên tươi tắn hơn.
Trên mặt đất mấy con chim sẻ tíu tít nhảy bên chân y, còn có con mạnh dạn bổ nhào vào vai y đòi ăn, thế nhưng cũng không sợ người. Thanh niên ném vài nắm kê lên mặt đất, cười tít mắt nhìn một đám chim sẻ tròn vo ở chỗ kia mổ mổ từng chút một.
Trầm Duệ Tu xem mà ngây người, người thanh niên nhìn thấy hắn liền tiến đến lễ phép hỏi: “Nhĩ hảo, tới mua chim sao?”
Trầm Duệ Tu gật gật đầu, nhịn không được hỏi: “Mấy con chim vừa bay đi không việc gì sao? Ta vừa thấy mấy con vẹt bay tới chỗ công viên đó.”
Có lẽ là vẻ hoang mang trên mặt Trầm Duệ Tu tổn hại tới hình tượng bình tĩnh của hắn làm cho người thanh niên bật cười: “Yên tâm đi, chúng nó chơi đùa đủ sẽ quay về, nơi này là nhà của chúng, chúng nó cũng rất lưu luyến gia đình a.”
Lần đầu tiên thấy một cửa tiệm có chủ tiệm như thế, Trầm Duệ Tu cảm thấy thực mới mẻ, ngẩng đầu nhìn lũ chim om sòm không ngớt trên cây ngô đồng, không hiểu sao cũng cảm thấy những con chim này thực đáng yêu.
Phụ thân của hắn rất thích chim, nhất là chim sáo, cho nên cũng ảnh hưởng tới hắn. Hôm nay tới là muốn mua một con chim về nuôi, cũng không quan tâm rốt cuộc mua chim gì.
“Ta muốn nuôi một con chim, giới thiệu chút đi, tốt nhất là có thể nói được.” Trầm Duệ Tu nói.
“Ngô, vẹt thế nào? Tiểu Ba, lại đây!” Bạch Tề hướng một con vẹt ngực đỏ đậu trên cây gọi.
Con vẹt ngực đỏ kia nghiêng nghiêng đầu, vỗ cánh bay lại đây, đứng ở trên vai Bạch Tề còn vô cùng thân thiết mổ mổ tai y.
“Nó hiểu được ngươi nói gì?” Trầm Duệ Tu ngạc nhiên nói.
Bạch Tề cười cười: “Làm sao có thể, chỉ là nghe quen tên của chính mình thôi.”
Đáp lại chính là Tiểu Ba kháng nghị ra sức mổ tai y, nó tỏ ra rất bất mãn vì Bạch Tề bêu xấu trình độ nhân ngữ cấp 6 của nó, Bạch Tề tỉnh bơ búng một cái vào mỏ nó.
“Có thể nói sao?”
Bạch Tề vỗ vỗ đầu Tiểu Ba, Tiểu Ba rất xấu xa, chỉ lầm lầm lì lì mà không nói. Bạch Tề nhỏ giọng: “Không nói gì thì từ hôm nay trở đi không cho ăn đậu phộng.”
“Này, ngươi muốn bán ta đến như vậy a.” Tiểu Ba kháng nghị nói.
“Tiền thuê nhà tháng này trông cậy cả vào ngươi.” Bạch Tề cười xấu xa nói với Tiểu Ba.
“……..” Trầm Duệ Tu không biết nên phản ứng thế nào, đành phải nhìn chủ tiệm trẻ tuổi đứng đùa vẹt. Vẻ mặt tươi cười ôn hòa trên mặt y làm cho Trầm Duệ Tu cảm thấy, người này rất khác biệt. Khác biệt với những kẻ buôn bán thông thường khác, y thực sự rất thích chim.
Con vẹt bất cam bất nguyện(*) nâng đầu lên, vươn dài cổ ra bắt đầu bi thương mà biểu diễn: “Cải thìa a, đất vàng a, chủ nhân độc ác, bán ta đổi gạo….”
…
Vì thế Tiểu Ba bị mua đi rồi.
—————————————————————–
Bất cam bất nguyện(*): không cam lòng, không tình nguyện