Gả Cho Ngài Hạ

Chương 3: Ngài Hạ (3)

Ánh đèn sáng ngời chiếu lên cơ thể chàng trai trẻ, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo thon mềm, và phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ là chút bối rối đầy thành thật đó của cậu – quả thực có thể lấy mạng người ta.

Ánh mắt Hạ Cảnh trở nên tối lại, anh đột ngột nắm lấy cổ tay của cậu, nói: “Em cần phải đi thôi.”

Nói xong, anh cũng không nhìn cậu, mà trực tiếp kéo lấy cậu bước ra cửa.

Ông chú này lại bắt đầu né tránh cậu, Diệp Thinh cảm thấy rất bất mãn, cậu không nhịn được bắt đầu hát một khúc nhạc để bày tỏ nỗi bất bình của mình: “Cải trắng ơi, cục vàng trong lòng em ơi, ông chú ơi, không cho theo đuổi à, em đành phải một mình rơi lệ à…”

Vừa hát, cậu còn vừa giả vờ thút thít, diễn xuất vô cùng nhập vai. Hạ Cảnh: “…” Anh muốn cười, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, miễn cho đứa nhỏ này được nước làm tới.

Tài xế vừa đỗ xe bên ngoài biệt thự, anh đã kéo Diệp Thinh đến bên cửa xe, tài xế cung kính mở cửa, anh nói: "Lên xe đi."

Diệp Thinh chu môi, không nhúc nhích.

Hạ Cảnh rũ mắt nhìn cậu một cái, gần như cưỡng ép đẩy cậu vào trong xe, rồi đóng cửa lại. Diệp Thinh hạ cửa kính xuống, thò đầu ra: "Anh Cảnh, cổ tay em bị anh kéo đau rồi... Em khó chịu quá..."

Đôi mắt to tròn long lanh ướŧ áŧ ấy tràn đầy tủi thân và trách móc.

Cậu khó chịu, có lẽ không chỉ vì đau cổ tay, mà còn vì lại một lần nữa bị anh từ chối...

Tình cảm của người trẻ tuổi tuy nồng nhiệt, nhưng bị từ chối nhiều lần rồi, chắc chắn cũng sẽ tổn thương.

Trái tim Hạ Cảnh chợt thắt lại.

Anh lặng lẽ nhìn Diệp Thinh vài giây, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với tài xế, ra hiệu cho anh ta lái xe đi.

Nhìn theo chiếc xe đã khuất bánh sau góc phố, Hạ Cảnh mới lặng lẽ trở về phòng khách.

Anh rót liên tiếp ba ly nước, uống hết vào bụng, lúc này mới miễn cưỡng dập tắt được ngọn lửa trong lòng.

Nếu đứa nhỏ tiếp tục trêu chọc anh, anh thật sự rất sợ bản thân không thể kiềm chế được, rồi trực tiếp ăn luôn người ta.

Nhớ lại vẻ mặt tủi thân của cậu nhóc lúc rời đi, yết hầu anh khẽ động đậy, lại rót thêm ly nước nữa, ừng ực uống hết.

Mỗi lần đẩy người ta ra, bản thân anh cũng không dễ chịu gì, còn đau khổ hơn cả lúc ngồi trên bàn đàm phán.

Cuối cùng anh lại rót thêm một ly nước, dội lên đầu mình, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, anh mới để đầu tóc ướt nhẹp, vừa tháo đồng hồ vừa đi về phía phòng tắm, định tắm gội lại.

Kết quả vừa mới lên lầu, anh đã nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng sáng mai bà ấy sẽ bay đến Hải Thành.

Ngày mai đúng lúc là cuối tuần, anh có thời gian rảnh, đương nhiên phải đi đón người.

Cúp cuộc gọi, anh mân mê chiếc điện thoại của mình, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Diệp Thinh.

Có lẽ, đã đến lúc nên nói chuyện với cha mẹ rồi.

*

Diệp Thinh lên xe, cậu ngoái đầu lại nhìn căn biệt thự của Hạ Cảnh càng lúc càng xa dần, trong lòng đầy tâm trạng buồn bã.

Tài xế cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, cậu có muốn về nhà chính không?"

Diệp Thinh lắc đầu: "Đưa tôi đến nhà anh họ."

Anh họ của cậu chính là Chu Niệm Viễn, người đứng đầu nhà họ Chu và cũng là sếp của Hạ Cảnh.

Gần đây, anh họ của cậu vừa mới kết hôn với người bạn thanh mai trúc mã mà anh ấy đã thầm yêu bao năm, hai người trông rất hạnh phúc.

Giờ đã muộn rồi, cậu đoán anh họ và anh dâu hẳn đang quấn quýt bên nhau.

Hôm nay, cậu lại bị Hạ Cảnh từ chối thêm lần nữa, Diệp Thinh cảm thấy cuộc đời quá đỗi bất hạnh, thế là cậu quyết định đến nhà anh họ để "xin chút may mắn".

Dù sao cậu cũng không muốn về nhà chính.

Gia đình cậu đều biết cậu thích Hạ Cảnh, dạo gần đây ngày nào cậu cũng tìm cách bám lấy anh, về nhà thể nào cũng bị người nhà hỏi tới tấp.

Thật ra, nhà họ Diệp không phản đối cậu qua lại với Hạ Cảnh, cậu là người được yêu chiều nhất trong nhà, chỉ cần là người cậu thích, gia đình sẽ luôn ủng hộ.

Huống chi, Hạ Cảnh còn là người đứng thứ hai ở tập đoàn Chu thị, có thể coi là nhân vật "hô mưa gọi gió" ở Hải Thành. Anh còn ngồi vào vị trí đó bằng chính bản lĩnh của mình, điều đó đã đủ để chứng minh năng lực của anh lớn đến mức nào, và gia đình họ Diệp rất đánh giá cao Hạ Cảnh.

Nhưng chủ yếu là do ông chú này luôn chậm hiểu, cứ nghĩ bản thân không xứng với cậu nên liên tục từ chối cậu, khiến cậu cảm thấy rất mất mặt.

Cậu cũng không muốn để gia đình nhúng tay vào việc này, tránh làm ông chú sợ hãi mà chạy mất.

Thực ra, Diệp Thinh biết rõ lý do vì sao Hạ Cảnh lại từ chối mình.

Hạ Cảnh có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ sự hỗ trợ và bồi dưỡng của dì cậu, và anh cảm thấy nếu ở bên cậu thì sẽ phụ lòng tin của dì Diệp.

Nhưng sao Hạ Cảnh không thử nghĩ ngược lại, nếu bản thân anh không có năng lực và sự quyết đoán thì làm sao dì Diệp có thể để mắt đến anh, và làm sao anh có thể được Chu Niệm Viễn tín nhiệm như vậy?

Ông chú này đúng là cố chấp, khiến Diệp Thinh... vừa tức vừa bất lực.