Hơn mười một giờ tối, Hạ Cảnh tham dự một buổi tiệc cùng với ông chủ Chu Niệm Viễn và sau đó được tài xế nhà họ Chu đưa về nhà.
Anh sống trong một khu biệt thự liền kề ở phía tây thành phố, đã mua nó từ nhiều năm trước khi vừa trở thành trợ lý cho Chu Niệm Viễn. Số tiền thưởng từ dự án đầu tiên anh nhận được đã giúp anh mua toàn bộ khu nhà. Sau này, anh kiếm được rất nhiều tiền và mua thêm nhiều bất động sản nhưng vẫn không có ý định chuyển đi. Chủ yếu là vì anh đã quen sống ở đây, hơn nữa môi trường xung quanh lại yên tĩnh, dịch vụ quản lý cũng rất tốt, nên anh thấy không cần thiết phải chuyển chỗ.
Tài xế đưa anh đến trước cổng rồi cung kính rời đi.
Hạ Cảnh bước vào khu vườn trước nhà thì thấy có một bóng người đang ngồi co ro ở phía bên trái cánh cửa.
Anh rất tinh mắt, chỉ liếc qua đã nhận ra đó là Diệp Thinh.
Chàng trai mặc áo phông màu xanh, nhuộm tóc vàng, hai tay ôm đầu gối, khuôn mặt vùi vào cánh tay, bên cạnh là chiếc ba lô, không rõ cậu có đang ngủ hay không.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, trông có vẻ rất tội nghiệp.
Hạ Cảnh cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Anh đứng nhìn một lúc rồi bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Thinh, gọi: “Cậu chủ nhỏ, tỉnh dậy nào.”
Diệp Thinh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh thì hai mắt lập tức sáng lên, gương mặt không khỏi nở nụ cười: “Anh Cảnh, anh về rồi.”
Giọng nói trong trẻo mềm mại, như một dòng suối mát lành, chảy vào lòng Hạ Cảnh.
Rõ ràng ánh đèn rất mờ ảo, nhưng nụ cười của chàng trai lại rực rỡ hơn cả ánh bình minh.
Ánh mắt của Hạ Cảnh trở nên sâu thẳm, anh nói: “Đứng lên đã nào, ngồi dưới đất lạnh lắm.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra cho Diệp Thinh. Cậu đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh khẽ dùng lực kéo cậu đứng dậy.
Diệp Thinh vừa đứng thẳng đã ngay lập tức lao vào lòng anh, làm nũng một cách ngọt ngào: “Em đợi anh lâu lắm rồi, nhiều muỗi quá.”
Đang là mùa hè, cậu thanh niên mặc áo phông và quần đùi, làn da trần hở ra dán sát vào cơ thể anh. Hạ Cảnh muốn đẩy cậu ra, nhưng tay lại vô tình chạm vào cái eo thon nhỏ của cậu, làm anh ngây người trong vài giây. May là Hạ Cảnh luôn rất lý trí, anh vẫn bình tĩnh đẩy cậu ra.
Nhìn thấy cánh tay của cậu bị muỗi đốt sưng tấy lên, ngay cả ở trán cũng có một vết đỏ, anh không khỏi đau lòng.
Diệp Đinh là một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, chắc chưa từng chịu khổ như vậy nhỉ?
Anh do dự một chút rồi nói: “Vào trong với tôi, tôi thoa thuốc cho.”
Bình thường anh sẽ không cho cậu vào nhà, vì Diệp Thinh quá biết cách lợi dụng cơ hội.
Anh nhớ lần trước cho cậu vào, cậu cứ không chịu rời đi, đòi tắm chung, rồi còn muốn ngủ cùng phòng với anh.
Có trời mới biết anh đã phải từ chối khó khăn thế nào, suýt chút nữa là không kiềm chế nổi.
Nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của cậu vào hôm đó, anh chậm rãi nhập mật mã mở cửa, bước vào trong, đứng ở lối vào rồi hơi cúi đầu ra hiệu cho cậu.
Diệp Thinh vui vẻ bước theo anh, trên môi nở nụ cười mãn nguyện như một chú mèo vừa ăn vụng.
Hạ Cảnh thản nhiên nhìn qua, giả vờ như không thấy gì. Anh bảo Diệp Thinh ngồi trong phòng khách, còn mình thì lên lầu lấy thuốc thoa muỗi đốt.
Căn biệt thự này không lớn lắm, tổng cộng có bốn tầng: tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là thư viện, và tầng bốn là phòng chiếu phim. Bên ngoài phòng chiếu có một ban công lớn mà anh đã cho sửa thành một căn phòng bằng kính, mùa hè có thể nằm ngắm sao và xem phim. Trên tầng thượng cũng trồng một số cây hoa, mỗi ngày đều có người đến chăm sóc, còn có thể tổ chức tiệc nướng BBQ ngoài trời.
Đáng tiếc từ khi nội thất được lắp đặt hoàn chỉnh, anh luôn bận rộn nên hầu như chưa dùng đến phòng chiếu phim và tầng thượng.
Anh không thiết kế phòng cho khách, vì ngoài Diệp Thinh ra, chưa từng có ai khác đến nhà anh. Ngay cả khi cha mẹ và người thân dưới quê lên thăm anh ở Hải Thành, anh cũng đưa bọn họ đến ở một ngôi nhà khác.
Rất nhanh Hạ Cảnh đã cầm thuốc quay lại phòng khách. Đó là loại thuốc xịt muỗi anh mua từ Thái Lan, rất hiệu quả nên mỗi mùa hè anh đều nhờ trợ lý đặt cho một thùng.
Diệp Thinh đưa tay ra, mỉm cười nói: “Anh bôi cho em đi.” Cậu có đôi mắt cười tự nhiên, lại còn có cả bọng mắt, cười lên vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Khuôn mặt Hạ Cảnh vẫn không có biểu cảm gì, anh đưa thuốc cho cậu: “Tự bôi đi.”
Diệp Thinh bĩu môi ra vẻ tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy thuốc, cam chịu tự bôi.
Ông già này lúc nào cũng không hợp tác, lại còn thường xuyên làm cậu đau lòng.
Nghĩ đến đây, Diệp Thinh không kìm được mà khẽ thở dài.
Hạ Cảnh đang cúi đầu rót nước cho cậu, nghe thấy tiếng thở dài, ngón tay anh khẽ ngừng lại.
Không cần đoán cũng biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì.
Diệp Thinh còn cố tình lẩm bẩm: "Ông chú này, sao anh khó theo đuổi thế chứ?"