Bất Độ

Chương 11: Đao thứ mười một

Tạ Huyên đã tu luyện trên mặt băng không biết bao lâu, nàng bị một thứ ẩm ướt, ấm áp bên cạnh đánh thức.

Nàng mở mắt, theo phản xạ định lao tới tấn công thứ đang quấy rối mình, nhưng lời châm chọc của Lệ Ôn trước khi tu luyện vẫn vang trong tai.

"Phương pháp tấn công kém cỏi như vậy, ngươi có thể đánh lén ai?"

Kém cỏi, vụng về, ngốc nghếch và buồn cười, đó chính là bản thân không lâu trước đây, chỉ có tên ngốc Phượng Tuân mới bị mắc lừa.

Tạ Huyên dừng lại, hai tay treo lơ lửng trên đầu Minh thú bên cạnh, con vật to lớn này đã rất sợ hãi khi đến đây, giờ nếu Tạ Huyên còn muốn tấn công nó, nó sẽ càng sợ hãi, cúi thấp người, bốn chân quỳ xuống đất, run rẩy.

Tạ Huyên nhận ra rằng chính Minh thú vừa đánh thức nàng, nó đã nhận lệnh từ Phượng Tuân để nhắc nhở nàng rằng đã đến lúc trở về Phong Đô, âm khí ở địa ngục Hàn Băng quá nặng, không có lợi cho việc tu luyện của nàng.

“Phiền.” Tạ Huyên ôm lấy cổ của Minh thú, trèo lên lưng nó, nàng vỗ vỗ đầu nó.

Minh thú quay đầu lại, thậm chí còn nghiêng đầu liếʍ vào lòng bàn tay của Tạ Huyên, nó là thú cưỡi của Phượng Tuân, có lẽ chịu ảnh hưởng từ chủ nhân, nên cũng rất có thiện cảm với Tạ Huyên.

Tạ Huyên lật lòng bàn tay, lau hết nước bọt của Minh thú lên lông nó, nàng ôm chặt lấy nó.

Minh thú chở nàng, vượt qua vô số ác hồn trong địa ngục Hàn Băng, tiến vào sương mù dày đặc vô biên của Minh giới.

Giữa luồng khí ẩm lạnh ập đến, Tạ Huyên cố gắng kéo khóe miệng lên, nàng chợt nghĩ đến lời của Lệ Ôn, sự thành thực của nàng là phẩm chất tốt đẹp.

— Nàng không cần những thứ như vậy, giả vờ là một người tốt bụng và lịch sự có thể giúp nàng dễ dàng đạt được những gì mình muốn.

Cảm giác cười khiến nàng cảm thấy không thoải mái, vì vậy khi Tạ Huyên nhếch môi cười, nàng lại nhăn mày thật chặt, điều này khiến nàng trông có vẻ méo mó.

Tạ Huyên cố gắng duỗi thẳng đôi mày của mình, trước mắt nàng là một vùng sương mù không thể nhìn rõ, sau một thời gian, khi xuyên qua vùng sương mù này, nụ cười trên mặt nàng cuối cùng cũng không còn kỳ quái nữa.

Nàng có ngoại hình xinh đẹp, nếu cười một cái, có thể làm cho ánh sáng rực rỡ của nàng tăng thêm vài phần, tất nhiên, không lâu trước đó, mọi biểu cảm và hành động của nàng sẽ khiến hầu hết con người cảm thấy nàng không phải là đồng loại, huống chi là phát sinh tình cảm yêu mến.

Ở xa xa, một bóng ma mờ ảo xuất hiện, Tạ Huyên không điều khiển Minh thú tránh né hồn thể đang tiến đến, những quỷ hồn có thể tiếp cận địa ngục Hàn Băng đều là những kẻ tội ác tày trời, bị Minh thú va phải cũng chẳng có gì lớn lao.

Phía trước, bóng ma trong bộ váy lụa hồng nhạt hoảng loạn chạy trốn, lệnh bài bạc treo bên hông phát ra ánh sáng chói lóa trong đêm tối. Ánh mắt của Tạ Huyên chạm vào lệnh bài, con ngươi co lại, nhanh chóng nắm lấy cơ thể của Minh thú, ra hiệu dừng lại.

Mỗi khoảnh khắc có biết bao linh hồn đi lại trong Phong Đô, Tạ Huyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có vận may gặp được người trong hoàng tộc.

Nàng nhớ rằng, nàng đã tận mắt chứng kiến vị tiểu thư Tạ gia nhận được một lệnh bài hình phượng giống hệt khi nhận hôn ước từ hoàng gia, có lẽ đây chính là... biểu tượng của hoàng tộc.

Ép mình kiềm chế cơn muốn xé toạc hồn thể trước mắt, Tạ Huyên nhảy xuống khỏi Minh thú đang dừng lại, ánh sáng thù hận trong mắt nàng bị dập tắt ngay lập tức, gương mặt nghiêng của nàng hiện lên vô số biểu cảm méo mó đầy oán hận, cuối cùng tất cả chúng đều hóa thành nụ cười ngọt ngào.

Sự kìm nén bản năng như thể đang khóa chặt toàn thân, từng lớp da thịt đều kêu gào đau đớn, nhưng chân Tạ Huyên vẫn đặt trên tuyết, từng bước tiến về phía cô nương kia.

Sở Phùng Tuyết đã bị con quái thú đen khổng lồ ập tới làm sợ hãi run rẩy, nàng ta không biết tại sao mình lại đến nơi tối tăm như vậy, những bóng ma không có hình thể lướt qua bên cạnh, nàng ta không có phương hướng, chỉ có thể liên tục chạy ra ngoài, hy vọng gặp được một người sống, không ngờ, nàng ta lại gặp một con quái thú hung tợn.

Tạ Huyên nằm trên người Minh thú, thân hình nhỏ bé, nàng ta không nhận ra, chỉ bị Minh thú làm cho sợ hãi mà kêu lên, nằm xuống đất che mắt không dám nhìn.

Nhưng Minh thú đã dừng lại khi Tạ Huyên gọi nó, nó thở hổn hển, hơi thở phả vào Sở Phùng Tuyết, càng làm nàng ta run rẩy hơn.

Ngay khi Sở Phùng Tuyết đang hoảng sợ, Tạ Huyên đã đưa tay về phía nàng ta, bàn tay nhợt nhạt của nàng có hình dáng đẹp, móng tay cũng được cắt tỉa rất đẹp - đây là do Phượng Tuân cắt cho nàng không lâu trước đó, nàng đã cào hắn vài lần.

Giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên: “Tiểu cô nương, ngươi có ổn không?”

Sở Phùng Tuyết nghe thấy tiếng người, cảm động đến mức nước mắt rơi xuống, nàng ta rút tay che mắt ra, lao về phía Tạ Huyên.

“Ngươi có biết đây là đâu không? Ta, ta, ta chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy sao lại ở đây? Ngươi là ai?” Một loạt câu hỏi được ném ra.

Trong địa ngục Hàn Băng, Lệ Ôn đã kể cho Tạ Huyên rất nhiều kiến thức về quỷ hồn trong Minh giới, khi Sở Phùng Tuyết lao đến, nàng đã nhận ra cô nương hoàng tộc này không phải là quỷ hồn thực sự, mà vẫn còn dương khí, thực sự là hồn sống, có lẽ do nàng ta bị thương nặng ở nhân gian khiến cho hôn mê, do cơ thể bị tổn thương quá lớn dẫn đến linh hồn và cơ thể tách rời, tình cờ đến được Minh giới.

Minh giới cũng đã gặp phải không ít tình huống như vậy, sẽ có những quỷ sai chuyên trách đưa những hồn sống lạc lối này trở về nhân gian, những quỷ sai này sẽ tuần tra trong Minh giới để tìm kiếm những linh hồn đã mất.

Tạ Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy ở xa có bóng dáng đen trắng xuất hiện, nhíu mày một cái, đã quyết định sẽ giấu linh hồn của cô nương hoàng tộc này trước.

“Suỵt-” Nàng tạo dáng vẻ hiền lành, một ngón tay thon dài đặt lên môi của Sở Phùng Tuyết: “Họ rất nguy hiểm, ngươi hãy trốn sau lưng Minh thú.”

Hình dáng của nàng rất đẹp, nói chuyện thì dịu dàng, thái độ cũng thân thiện, Sở Phùng Tuyết ngây ngốc gật đầu, chỉ xem Tạ Huyên như một người tốt, nghe theo lời nàng mà trốn vào sau lưng Minh thú, khi dựa vào đó, nàng ta mới nhận ra Minh thú này ấm áp như thế nào, điều này khiến nàng ta tin tưởng Tạ Huyên thêm vài phần.

Phía trước, quỷ sai đã vượt qua sương mù đến trước mặt Tạ Huyên, họ không nhận ra Tạ Huyên, nhưng lại nhận ra Minh thú của Phượng Tuân.

“Cô nương, ngươi có thấy bóng quỷ nào đi qua không?” Quỷ sai đi phía trước báo cho Tạ Huyên biết mình thuộc về điện Diêm La, hiện tại nàng đang là quỷ tu, khí tức trên người dày đặc mạnh mẽ, địa vị cao hơn quỷ sai bình thường.

“Không có, sương mù ở Phong Đô lớn quá, các người nhìn nhầm rồi.” Tạ Huyên thờ ơ vuốt ve lông Minh thú bên cạnh, cố ý dẫn ánh mắt của quỷ sai về phía này, nàng biết quỷ sai không phát hiện được Sở Phùng Tuyết, nàng chỉ muốn dọa cô nương này một chút.

Không ngờ quỷ sai không dám nhìn thẳng vào Minh thú, chỉ hành lễ rồi rời đi, họ cũng cảm thấy là mình nhìn nhầm.

Khi quỷ sai đã đi xa, Tạ Huyên kéo Sở Phùng Tuyết đang trốn sau lưng Minu thú lên.

“Cảm ơn…” Sở Phùng Tuyết sợ đến mức nước mắt đã rơi, chỉ nắm tay Tạ Huyên không ngừng cảm ơn.

“Đây là Phong Đô, một hồn sống như ngươi sao lại đến đây?” Tạ Huyên kéo nàng ta lên lưng Minh thú, để nàng ta ôm lấy eo mình, vừa đi vừa hỏi.

Nàng cần hiểu rõ tình hình ở nhân gian.

“Ta ta ta không biết-” Sở Phùng Tuyết ôm chặt Tạ Huyên, xung quanh ảo cảnh quá tối tăm, chỉ có cô nương trông hiền lành trước mắt này mới có thể mang lại cho nàng ta cảm giác an toàn: “Ta… ta đã uống một chút rượu ở tiệc nghênh xuân trong cung, cảm thấy choáng váng, để thị nữ đỡ ta về nghỉ, khi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.”

Tạ Huyên hạ mắt nhìn, vòng tay trên cổ tay là một món trang sức quý giá, có lẽ cô nương này cũng rất chăm chút cho bản thân.

Hai người đang trò chuyện thì đã đến bên ngoài thành Phong Đô, Ta Huyên còn định giữ nàng ta lại để tìm hiểu thêm một số chi tiết về nhân gian, nàng mở rộng chiếc áo choàng chắn gió của mình, phủ lên người Sở Phùng Tuyết, che khuất toàn bộ dương khí của nàng ta, thân hình của Minh thú cao lớn, hai người họ trốn ở trên đó không gây chú ý.

Khi vào thành, tướng quân giáp đồng đã chặn lại bằng chiếc rìu khổng lồ, hồn đăng trong cơ thể hắn ta cháy sáng, bộc lộ ý cảnh giác.

“Người phía sau ngươi là ai?” Tướng quân giáp đồng hỏi với giọng điệu nghiêm khắc.

“Là linh hồn lạc lối nhặt được bên ngoài thành Phong Đô, trên đường có quỷ sai bảo ta mang nàng ta về.” Tạ Huyên dừng lại một chút rồi nói.

“Quỷ sai thuộc điện nào?” Tướng quân giáp đồng hỏi.

“Là quỷ sai của điện thứ nhất.” Tạ Huyên báo chính xác tên gọi của quỷ sai mà mình gặp, tướng quân giáp đồng xác nhận không sai, sau đó cho phép hai người vào.

Thành Phong Đô đã đến ban ngày, trên trời cũng không còn tuyết rơi, lộ ra một không khí nhộn nhịp, Sở Phùng Tuyết theo sát Tạ Huyên ngồi trên Minh thú mà ngơ ngác.

“Đây chính là Minh giới mà người chết mới đến, ta… hiện tại có phải đã chết không?” Sở Phùng Tuyết lẩm bẩm hỏi.

“Có lẽ là vậy.” Tạ Huyên suy nghĩ rằng có người muốn hại nàng ta, đã bỏ thuốc vào rượu, nàng ta vẫn còn một chút hơi thở nên mới giữ lại được hồn sống đến Minh giới.

Nàng biết mình giấu một người không thể giấu được Phượng Tuân, nhưng trước khi hắn phát hiện, nàng phải hỏi ra những điều mình muốn biết.

Tạ Huyên tìm một quán trọ để sắp xếp cho Sở Phùng Tuyết, người sau cảm kích nắm tay nàng nói: “Không ngờ ta đến nơi hiểm ác như vậy cũng có thể gặp được người tốt như ngươi… không… là quỷ tốt?”

“Vị hôn thê sắp cưới của đại ca, tiểu thư Tạ gia cũng thật tốt bụng như vậy.” Sở Phùng Tuyết lau nước mắt cảm kích nói.

Ánh mắt Tạ Huyên lóe lên, đã vung tay đẩy tay nàng ta ra, nàng đang suy nghĩ xem có nên lén lút ném hồn sống này vào địa ngục Hàn Băng hay không.

Lúc này, nàng thấy Minh thú đứng bên ngoài khách điếm đã chạy về phía đầu phố bên kia, dường như đang chào đón chủ nhân thực sự của nó.

Trong phòng của Sở Phùng Tuyết đã thiết lập cấm chế, Tạ Huyên nhảy xuống từ cửa sổ, vừa hòa vào đám đông trên phố, nàng đã thấy Phượng Tuân từ xa đang dắt Minh thú, tiến về phía mình.