Bất Độ

Chương 1: Đao thứ nhất

"Ba ngàn sáu trăm đao! Ta cắt đến cuối cùng, nữ nhân kia lại vẫn còn có thể động."

"Khi đó ta còn cầm đao - ta là đệ nhất đao phủ thủ của kinh thành, hình phạt lăng trì này không thể xảy ra một chút sai lầm, cuối cùng mấy đao phạm nhân dễ dàng nhất cũng không chống đỡ được nên chết rồi, cũng đều trách ta có lòng thương tiếc, nữ nhân xấu xí kia còn quay đầu cắn ngón tay ta."

"Ôi chao ôi, đau quá, nhưng đại nhân bên trên nhìn, ta dùng sức mới rút ngón tay ra khỏi miệng nữ nhân đó, tay bị chảy máu mà tội phạm trong tử lao thì bẩn thỉu, có lẽ khi đó ta đã bị bệnh, ôi!"

Bên ngoài khách điếm, quỷ hỏa dày đặc, tiểu quỷ cầm đèn, cười nịnh nọt nghênh đón u hồn lui tới vào cửa.

Đám quỷ trong đại sảnh tụ tập, hào hứng bừng bừng nghe vị quỷ hành quyết mới tới này kể chuyện xưa của hắn ta ở nhân gian.

"Sau đó thì sao? Vậy nữ phạm nhân bị lăng trì kia thế nào rồi, nếu lúc ấy nàng ta vì cắn ngài mà tắt thở, đại nhân ngài có phải bị phạt không?"

"Con đàn bà kia--" Tần Mục phun một ngụm xuống đất: "Lúc kéo người lên tầng kia, phần bụng bao bọc nội tạng đã bị rách, bụng, ruột, gan, vân vân toàn bộ không quấn được, thứ ấm ấm đó bao phủ lấy chân ta. Hành hình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp phải thứ ghê rợn như thế, cũng may chỉ còn lại mấy đao, ta nhanh chóng xoay vài đao ở ngực nàng ta mới tính hoàn thành hơn ba ngàn đao."

"Ra khỏi sai trì như vậy, thật đúng là xui xẻo, ta cũng không kịp thu dọn, trực tiếp giẫm lên tim gan tụy phổi ruột của nàng ta, quỳ xuống phục mệnh đại nhân bên trên, cũng may đại nhân phía trên thấy thư thái, không phạt ta."

Nghe Tần Mục thuật lại sinh động như thật, rất nhiều quỷ hồn chưa từng trải đời đều nghiêng người nôn khan vài tiếng, bọn họ đã không còn là người sống, nôn nữa cũng không nôn ra được gì.

"Ôi dào, mới nghe vậy đã không chịu được rồi à? Ta thấy Minh giới này của các ngươi cũng chẳng phải nơi khủng bố như vậy." Tần Mục sống không phải người tốt lành gì, chết cũng kiêu ngạo, khí thế của hắn ta có thể trấn áp được đại bộ phận quỷ hồn bình thường.

"Ngươi - lại đây để ta kể tiếp cho nghe, nghe ta kể về thân xá© ŧᏂịŧ của nữ nhân kia bị chó hoang trong thành cắn xé từng miếng từng miếng thế nào." Tần Mục túm lấy một tiểu quỷ sắc mặt trắng bệch mà cười ha ha, hắn ta lấy tính mạng của người khác niềm vui, thích nhìn người khác bị sự tích của hắn ta dọa đến run lẩy bẩy.

Tiểu quỷ trẻ tuổi chết yểu cả kinh, liên tục khoát tay, thân thể run rẩy, ngay cả hồn thể cũng muốn tản đi.

Lúc này, từ góc khách điếm bay tới một quả cầu ánh bạc rực rỡ, nó bay thẳng vào bàn trước người Tần Mục, nhẹ nhàng lăn vài vòng, dừng lại lúc mọi người mới thấy rõ đây là một quả giấy làm bằng tiền bạc.

"Tiếp tục nói, mười lượng tiền Minh, ta thích nghe." Ngón tay mảnh khảnh không có huyết sắc khẽ gõ bên má, ý cười dịu dàng như mật đường nhộn nhạo trên môi, tiểu quỷ cầm đèn giơ U Minh hỏa chiếu sáng mặt của nàng.

Tạ Huyên có một khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp, nhưng bởi vì xung quanh tản ra quỷ khí dày đặc nên không thể gọi là tuyệt sắc, đồng tử của nàng đen kịt, mờ mịt nhìn Tần Mục, không có tiêu cự.

Nàng mặc váy lụa cung trang bình thường, bên tóc mai điểm xuyết mấy đóa mạn đà la, nụ cười thanh đạm, khuôn mặt ôn lương, phối hợp với ánh mắt phi nhân, khiến cho nàng có vẻ quỷ dị.

Quỷ hồn Minh giới đều quỳ xuống hành lễ, ai cũng biết vị Tạ tiểu thư này có quan hệ với Phong Đô Quỷ vương.

Tần Mục chỉ liếc Tạ Huyên một cái, trong nháy mắt chân dưới ống quần rộng thùng thình run lên, khuôn mặt xinh đẹp này từng dính đầy vết máu dưới đao của hắn ta, bị lưỡi dao mỏng như cánh ve cắt thành từng miếng thịt nát, cắt lưỡi nhổ răng, chỉ còn lại miệng nghiến răng thở dốc, cổ họng ùng ục phát ra âm tiết không rõ ràng - có lẽ là mắng.

"Nói đi." Giọng Tạ Huyên cực kỳ ôn hòa, như tơ lụa trong mộng bay về phía Tần Mục: "Nói xem thịt của ta bị chó hoang trong kinh thành cắn từng miếng như thế nào."

...

Tuyết lớn ở Phong Đô, nhiều người chết ở nhân gian, người thân bằng hữu đốt giấy tiền quần áo tưởng niệm người chết hóa thành tro bay xuống Minh giới.

Trên vai quỷ hồn đi qua cầu Nại Hà đều có tuyết rơi, chỉ có một người có bờ vai lẻ loi hiu quạnh, trên vai trống rỗng, nàng chen chúc trong đám người, hai mắt trống rỗng, nhìn về phía trước.

Đau đớn không ngừng và tuyệt vọng liên tục trước khi chết khiến nàng hiện tại còn chưa hoàn hồn, đôi môi mỏng tái nhợt của nàng run rẩy, tầm mắt mê mang rơi xuống cầu Nại Hà, trên sóng nước róc rách sương mù màu trắng sữa mờ mịt, dưới sương mù như tiên cảnh cuồn cuộn huyết sắc, đây là Tam Đồ xuyên của Minh giới, tận cùng con sông này là vực Huyết Hải Cực có thể xé nát hồn phách.

Lưỡi dao hành hình của đao phủ hiện ra mùi máu tanh cực thối, Tạ Huyên biết đó là mùi máu của mình tản ra sau khi bị mặt trời thiêu đốt một thời gian dài, tử lao nàng ở trước khi chết cũng tràn ngập mùi như vậy.

Dinh dính, tanh hôi, hủ bại... Hoàn cảnh tử lao khiến người ta buồn nôn, nhưng ở nơi dơ bẩn này có người mặc váy trắng chậm rãi lướt qua.

Nàng ta nhìn Tạ Huyên qua song sắt tráng kiện, đôi mắt như ánh trắng trong hiện ra ánh sáng thanh thuần vô tội.

"Ta không thích nàng ta, hệ thống, ngươi gϊếŧ nàng ta... Thế giới này có phải có Minh giới không? Nàng ta lại luân hồi thì sao?"

"Không liên quan kí chủ, từ khi ngươi tới thế giới này, sổ sinh tử của Minh giới đã không có tên của nàng ta, căn cứ hiểu biết của ta với thế giới này, linh hồn của nàng ta tới Minh giới sẽ bị đưa đến biển máu để tiêu hủy."

"Tiêu hủy, chính là chết hoàn toàn?"

"Vâng."

Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.

Tạ Huyên lẳng lặng lắng nghe đoạn đối thoại phát sinh trong ý thức này, đầu ngón tay khẽ run, mang đến đau đớn thấu tim, trước đó không lâu nàng bị phạt hình, mười ngón đều sưng lên, chỉ có thể cứng ngắc rủ xuống bên người.

"Được rồi, ngươi thay ta đem hộp thức ăn này cho nàng ta đi, một tiểu cô nương cũng không biết bị ai mê hoặc muốn gϊếŧ ta, ài... Thật đáng thương, nhưng người như vậy cũng không thể thả ra ngoài đi hại dân chúng kinh thành, trước khi lên đường hãy để nàng ta ăn chút gì đi."

"Tạ tiểu thư thật sự thiện lương, để tiểu nhân tiễn người ra ngoài, tử lao này vừa bẩn vừa lạnh, đừng để vấy bẩn thân thể tiểu thư." Ngục tốt khom người nghênh đón: "Tên cuồng đồ này dám ám sát Thái tử phi tương lai, ít ngày nữa sẽ xử cực hình nàng ta."

"Bốp-" Một lát sau ngục tốt ném hộp thức ăn trước mặt Tạ Huyên.

Trong góc tối của tử lao, đầu ngón tay Tạ Huyên khó khăn mở nắp hộp thức ăn ra, âm thanh tê tê truyền đến, rắn độc xanh thẳm chui ra, dọc theo dấu vết xanh tím của khớp ngón tay uốn lượn bò lên.

Sau một hồi tiếng sột soạt, âm thanh "rắc rắc" cực nhỏ truyền đến, hai mắt Tạ Huyên dưới mái tóc đen rối tung cực sáng, càng giống dã thú, khớp ngón tay uốn lượn vững vàng kẹp rắn độc bảy tấc giơ lên.

Dùng răng cắn xé vảy, chậm rãi nuốt máu rắn lạnh xuống bụng, Tạ Huyên chậm rãi nhai sợi thịt rắn, nàng cực kỳ đói, ngay cả ác ý trần trụi này cũng có thể nhai nát.

Rìu lớn ngăn bên chân chạm vào bắp chân, cắt đứt suy nghĩ của Tạ Huyên. Bên cầu Nại Hà, cổ nàng nâng lên một cách cứng ngắc, ngửa đầu nhìn tướng quân giáp đồng trước Phong Đô.

Hắn ta là một quái vật rất cao lớn, ước chừng cao ba tầng lầu, dưới giáp đồng rỉ sét phiếm lục là một đoàn sương mù đen, sâu trong sương mù giống như đốt một ngọn đèn hồn, điều này khiến toàn thân hắn ta tản ra ánh sáng uy nghiêm, có thể đánh lui tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng.

"Không có tên ngươi trong sổ sinh tử."

Tạ Huyên kiễng chân, giơ sợi dây đỏ ngọc bội quấn quanh cổ tay mình lên, trên ngọc thạch kém chất lượng loang lổ méo mó khắc hai chữ "Tạ Huyên".

Nàng không biết chữ, không biết hai chữ này đọc như thế nào, nàng chỉ có thể nghe hiểu tướng quân giáp đồng nói, nhưng hệ thống ngôn ngữ nguyên thủy không để nàng nói rõ ngôn ngữ của nhân loại.

"Không có, không có-" Tướng quân giáp đồng đẩy rìu lớn, đẩy Tạ Huyên xuống Tam Đồ xuyên, động tác này giống như đang đẩy một đống rác rưởi vô dụng.

Tạ Huyên chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn ta, mặc cho rìu lớn lạnh như băng kia cắt đứt hồn linh không có thực thể của mình, sau đó đoàn sương mù tà ác này một lần nữa ngưng tụ lại.

Công kích của nàng hoàn toàn dựa vào bản năng, động tác vụng về nhưng tinh chuẩn, bởi ngay từ đầu nàng đã không có ý định thương tiếc sinh mệnh của đối phương, nàng dùng hết toàn lực nhảy lên, chỉ có thể đến được khớp xương kim loại của tướng quân giáp đồng, cúi đầu, cắn vào khe hở giữa các khớp xương của hắn ta, tay chân của nàng mềm mại nhu nhược, toàn bộ trên dưới người chỉ có miệng là công kích được.

"Tiểu dã quỷ còn có gai nữa à." Tướng quân giáp đồng cười ha ha, nhấc cổ Tạ Huyên lên, vị tiểu cô nương thoạt nhìn yếu ớt tái nhợt này vùng vẫy tứ chi, giống như một con dã thú bị bắt.

Mặc dù nàng mang vỏ bọc con người, nhưng bên trong chứa một con quái vật đáng sợ, điều này khiến động tác của nàng trông rất kỳ lạ.

Tạ Huyên còn muốn công kích hắn ta, nhưng tướng quân giáp đồng đã ném nàng vào trong sông Vong Xuyên, hồn thể mờ mịt phá tan sương mù dày đặc trên mặt sông, nàng ngã vào trong một đống máu loãng trí mạng.

Đau đớn từ xương truyền khắp hồn thể, nàng quen rồi, vỗ mặt nước muốn nhảy lên bờ, tướng quân giáp đồng cách một tầng sương mù không thấy rõ ánh mắt của nàng, lại luôn cảm thấy có một cây kim sắc bén tôi độc đang đâm về phía hắn ta.

Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, chỗ vừa rồi bị Tạ Huyên cắn đã nhiễm một tầng màu xanh quỷ dị, có một linh thể rắn độc cực nhỏ lẻn vào thân thể không thể phá vỡ của hắn ta, đập thẳng về phía hồn đăng.

Vừa rồi Tạ Huyên vẫn không mở miệng, không chỉ bởi vì nàng không biết nói chuyện, còn bởi vì trong miệng nàng vẫn ngậm linh hồn một con rắn độc, trong tử lao nàng ăn con rắn độc vốn bất lợi cho nàng, linh hồn con rắn kia vẫn bị nàng nhốt trong miệng, con rắn kia bị nhốt hồi lâu, oán cực, được tự do liền bắt đầu công kích tất cả "sinh vật" xung quanh.

Tạ Huyên giãy dụa đến kiệt sức, một bên nàng bị dòng nước chảy đưa về phía cuối Vong Xuyên, một bên nhìn tướng quân giáp đồng bị rắn độc công kích hồn đăng duy trì sinh mệnh, không ngừng giãy dụa, thân thể lớn kia quỳ rạp trên mặt đất.

Nàng sẽ không cười, đơn giản là vì phản ứng sinh lý do ý cười đem tới khiến mắt nheo lại, cuối cùng mi mắt buông xuống kia lại không nhấc lên được nữa, nàng sắp bị biển máu dưới thân lấy đi tính mạng.

Lúc này ngoài thành Phong Đô tuyết rơi dần tiêu tan, người sống sợ quỷ, phần lớn chỉ đốt giấy tiền ban ngày, đến buổi tối, tuyết Minh giới sẽ nhỏ đi.

Có người cưỡi ngựa từ cuối gió tuyết, Minh thú đầu rồng kiêu ngạo cúi thấp đầu, Hắc Lợi thú nhào vào tuyết đọng, một người mặc áo giáp đen, mặt mang mặt nạ quỷ thủ dữ tợn, cưỡi trên Minh thú.

Thân hình của hắn cao lớn, vai lưng rộng lớn dính đầy tuyết, bên hông đeo một thanh Thanh Trúc kiếm không hợp với Minh giới tĩnh mịch này.

Thanh niên này xa xa nhìn tướng quân giáp đồng quỳ trên mặt đất, minh đăng trong thân thể gần như tắt lịm, phi thân xuống, Thanh Trúc kiếm lay động giáp ngực, con rắn nhỏ u lam sắp chết cắn hồn đăng nhảy ra.

Hắn nghiêng người quay đầu, lại nhìn thoáng qua thân ảnh theo sông Vong Xuyên vào Cực Minh Huyết Hải, trực tiếp nhào xuống biển máu kia.

"Tôn chủ, quỷ hồn kia vô danh, không thể nhập luân hồi!" Tướng quân giáp đồng vừa tỉnh lại, giọng yếu ớt nhắc nhở thanh niên này: "Mới vừa rồi chính nàng ta cầm độc xà này đả thương ta, ngài... ngài cẩn thận!"

Đôi mày tuấn tú dưới mặt nạ quỷ thủ của thanh niên hơi nhíu lại, đáy mắt đã hàm chứa giận dữ - đây là lần đầu tiên hắn biết Phong Đô sẽ ném cô hồn dã quỷ vào biển máu.

"Ngươi đã quên, ta đến Phong Đô là vì cái gì sao? Không phải ngươi cũng được ta cứu trở về ngoài Quỷ vực sao?"

Hắn cúi người, vớt Tạ Thuyên sắp chìm vào biển máu lên.

Nàng đã kiệt sức, hồn thể còn sót lại mềm mại buông xuống, cũng không nghe được giọng nói bên tai, nhưng trong nháy mắt cảm giác được khí tức sinh mệnh bên người, nàng lại có khí lực.

Đối với xung quanh, Tạ Huyên có du͙© vọиɠ công kích rất mạnh, cho dù thanh niên này cứu nàng lên cũng không ngoại lệ, nàng nằm trong lòng thanh niên dùng sức chống đỡ thân thể.

Răng của nàng cắn trên cổ hắn, không thể tổn thương đến máu thịt, chỉ để lại một vết răng nhợt nhạt.

Thanh niên cảm giác được đau đớn lạnh như băng, hắn nghiêng đầu đi, cổ khẽ nhúc nhích, lại không kéo "Độc xà" nho nhỏ này xuống.

"Tôn chủ, ta đã nói nàng ta-" Tướng quân giáp đồng cầm theo rìu lớn chạy tới muốn bảo hộ hắn.

Thanh niên khoát tay, mặt nạ quỷ thủ lóe ra lãnh quang sâu kín, tướng quân giáp đồng sửng sốt, lui xuống.

Toàn bộ Phong Đô đều biết vị tiểu thần tiên thân phận tôn quý này tới Minh giới lạnh lẽo này là muốn làm gì, nguyện vọng của hắn là độ hết ngàn vạn ác quỷ Minh giới, nữ quỷ này không có tên họ, là quỷ cực ác, nghĩ đến... cũng là đối tượng độ hóa của vị tiểu thần tiên này.