...
Ngày hôm sau.
Trời chưa sáng, Trì Tuệ đã bị Vương Thái Phượng kéo ra khỏi chăn.
"Mau dậy đi, hôm nay phải vào thành phố, biết chưa?"
Trì Tuệ ngáp dài: "Biết rồi mà."
Vương Thái Phượng chờ cô rửa mặt xong, lúc cô chuẩn bị ra ngoài lại dặn thêm lần nữa: "Nhớ mua thêm vải đấy, biết không? Sang năm có khi chị dâu con sinh cháu trai rồi, trong nhà chẳng còn mảnh vải dư nào nữa, chẳng lẽ để đứa trẻ mặc quần áo cũ như chúng ta à."
Trì Tuệ mệt mỏi bước ra ngoài, vẫy tay: "Để tính sau đi, hôm qua anh Quý còn nói anh ấy chẳng có phiếu vải nào cả, tiền thì cũng phải đưa hết cho mẹ, bảo con chuẩn bị tinh thần mặc bộ đồ này để cưới nữa cơ."
Vương Thái Phượng: "… Đi đi, mau đi cho khuất mắt!"
Nói rồi bà "bốp" một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Quý Nguyên Sơ vừa định chào hỏi cô, nhưng nghe được câu nói đó thì: "..."
Trì Tuệ quay sang, thấy Quý Nguyên Sơ đang nhìn mình với đôi mắt đen láy, cô lập tức ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chôn chân xuống đất.
Đặc biệt là lúc này, bên trong nhà còn vang lên tiếng Trì Quốc Cường trách mắng Vương Thái Phượng: "Sáng sớm đóng cửa mạnh thế làm gì!"
Cô đúng là không thể ngượng hơn được nữa.
Cô xoa xoa cổ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười vô hại quen thuộc: "Chào anh, anh đến sớm vậy."
Quý Nguyên Sơ mím chặt môi, đáp một tiếng: "Ừ, đi thôi."
Trì Tuệ không nhận ra nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh, cứ tưởng rằng anh đang không vui.
"À ừ, được." Cô ngoan ngoãn đi theo sau anh.
Vị trí của thôn Đại Hà khá tốt, chỉ cần đi bộ khoảng hai mươi phút là tới chỗ có xe buýt.
Mỗi sáng bảy rưỡi, xe buýt từ đây sẽ đi qua huyện.
Lúc này trời mới hửng sáng, hai người bước đi trên con đường quê, không ai nói gì.
Trì Tuệ bỗng thấy mọi chuyện thật kỳ lạ.
Hôm qua vừa mới quen nhau, hôm nay đã cùng đi đăng ký kết hôn, còn phải mua sắm đồ cưới nữa.
"Cẩn thận."
"Hửm?"
Đang đi, bỗng trước mặt xuất hiện một cánh tay.
Trì Tuệ dừng bước, mới nhận ra phía trước có một vũng bùn rộng gần một mét.
Rộng thế này, trừ khi cô biết bay, không thì đôi giày vải duy nhất còn lành lặn để đi ra ngoài của cô chắc chắn sẽ bị ướt.
Cô nhìn xuống đôi chân ngắn cũn của mình, rồi lại nhìn sang đôi chân dài gần một mét hai của Quý Nguyên Sơ.
Liếʍ liếʍ môi, cô kéo nhẹ tay áo anh, ngẩng đầu lên, cười cầu xin: "Chắc em không qua được, anh Quý, anh giúp em với được không?"
"Ừ."
Trì Tuệ vừa định đưa tay cho anh kéo mình, thì bất ngờ cảm thấy eo mình bị siết chặt.
Cô bị nhấc bổng lên không trung.
Trì Tuệ bàng hoàng nhận ra, người đàn ông này chẳng những siết eo cô mà còn bế cô nhẹ nhàng qua cái "hố sâu" khổng lồ kia, y như xách một cây cải thảo lớn!
Trì Tuệ: "..."
Khi cô đứng vững lại, Quý Nguyên Sơ cũng thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bước đi.
Như thể với anh, việc nhấc bổng một người trưởng thành nặng 45 cân chỉ là chuyện nhỏ như không.
Trì Tuệ theo sau anh, đưa tay lên che lấy l*иg ngực đang đập thình thịch.
Hu hu hu hu.
Anh ấy mạnh mẽ quá!!
Thật khiến người ta xao xuyến!!
Kiếp trước cô ốm yếu, ngưỡng mộ nhất là những chị em xinh đẹp ở phòng gym.
Bây giờ được sống lại, sức khỏe đã khá hơn.
Cô nhất định phải từ một bông hoa yếu đuối trở thành một "bông hoa mạnh mẽ"!
"Anh Quý, anh luôn khỏe vậy à?"
"Anh Quý, làm sao anh luyện được sức mạnh thế, chỉ em với."
"Anh Quý, anh giỏi thật đó, anh là người đàn ông khỏe nhất em từng gặp!"
Quý Nguyên Sơ dừng bước, trên gương mặt nghiêm nghị lần đầu xuất hiện một tia cảm xúc khó hiểu.