Trọng Nhiên

Chương 4: Tạ Chi Nam Hoảng Hốt

Trên thực tế, cậu rất giỏi kiểm soát hành vi của mình, cậu đã quen với việc ngụy trang không chê vào đâu được, mặc kệ là khi yêu thầm Văn Quân hay là khi cùng Văn Quân ở bên nhau, Tạ Chi Nam chưa bao giờ gây ra rắc rối gì cho Văn Quân, như là tuân thủ nghiêm ngặt một quy tắc nào đó.

Cho dù là khi chia tay, Tạ Chi Nam cũng không ầm ĩ không nháo chuyện, chỉ bình tĩnh chia tay Văn Quân, không bao giờ quấy rầy anh nữa.

Cậu rất giỏi kiềm chế bản thân, trước kia là vì Văn Quân, sau khi chia tay cũng là vi Văn Quân.

Chỉ là sau khi chia tay là vì để tránh Văn Quân lại ảnh hưởng đến chính mình lần nữa.

Tạ Chi Nam luôn cảm thấy mình đã làm rất tốt, mọi việc vẫn như bình thường, vẫn đi học, xin việc, chuyển nhà và đi làm, liên tục nhiều năm như vậy.

Cậu cho rằng chính mình đã làm rất tốt.

Nhưng trên thực tế, sau khi gặp lại, cậu thậm chí còn lấy sai một chén đồ ăn.

Tạ Chi Nam cảm thấy thật thất bại, giống như cho dù như thế nào, cũng không có biện pháp không bị Văn Quân ảnh hưởng, Văn Quân thì vẫn bất động như gió, căn bản không hề để ý.

Nhưng lớp ngụy trang của cậu ngay lập tức bị phá vỡ thành một cái động lớn bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Tạ Chi Nam mạnh mẽ đánh lên tinh thần, nghiêm túc ăn mấy miếng, nhưng chỉ ăn mấy miếng liền ăn không vô nữa.

Cậu quay lại chỗ làm việc của mình, chỗ làm việc của Lý Mặc ở ngay bên cạnh, thấy cậu quay lại, Lý Mặc thò đầu qua nói: "Em có nhìn thấy Tiểu Văn Tổng không?! Em vừa đi thì hắn liền tới đây, hắn thật là đẹp trai, nhưng trông không dễ gần cho lắm.”

Tạ Chi Nam chậm rãi chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "... Tiểu Văn Tổng, gọi là gì?"

Vừa rồi cậu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên gặp lại khiến Tạ Chi Nam đầu óc choáng váng. Mãi đến bây giờ cậu mới kịp phản ứng và suy nghĩ.

Văn Quân... Anh ấy tới đây làm gì?

Trong lòng cậu có dự cảm, nhưng lại không muốn nghĩ tới. Thậm chí còn có một tia ảo tưởng rằng Văn Quân chỉ đến đây để bàn bạc chuyện hợp tác.

Cho dù khả năng có thể rất nhỏ, nhưng mỗi giây lại muốn nhớ rõ loại khả năng nhỏ bé này.

Để tránh sinh ra quá nhiều chờ mong.

"Hình như gọi là... Văn Quân?" Lý Mặc lấy điện thoại di động ra, xem qua lịch sử trò chuyện trong nhóm nhỏ: "Để chị xem lại giúp em. Có người đã lén chụp ảnh... à, tìm được rồi!"

Lý Mặc giơ điện thoại lên, đến gần Tạ Chi Nam rũ xuống mí mắt, nhìn vào màn hình điện thoại của Lý Mặc.

Khả năng yếu ớt đã bị xóa bỏ trong nháy mắt khi sự thật được xác nhận, trong lòng Tạ Chi Nam vẫn còn hoảng loạn.

Thời tiết hôm nay không tốt, ánh sáng trong ảnh trông hơi u ám, cũng có chút mơ hồ, đại khái là lúc quay chụp thật sự vội vàng.

Trong đại sảnh tầng một nơi mọi người ra vào, Văn Quân đang bị đám đông vây quanh ở giữa, dường như đã chú ý tới có người đang chụp lén mình, đầu hơi quay về phía này, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn về phía camera, không chú nào để ý, giống như loại sự tình bị chụp lén này với anh mà nói rất là bình thường không quan trọng.

Đích xác thực sự là không quan trọng.

Kiểu người như Văn Quân, hiển nhiên có rất nhiều người thích.

Tạ Chi Nam đã từng là người không dễ thấy được nhất trong số họ.

Lý Mặc lấy lại điện thoại, nói: “Nghe nói anh ấy là con trai chủ tịch của chúng ta, vừa mới về nước.”

Tạ Chi Nam tâm tình có chút phức tạp, cậu không biết đánh giá chuyện này như thế nào, chỉ ậm ừ không nói gì.

Lý Mặc nhìn thấy cậu ăn cơm xong trở về, vẫn như cũ thần sắc lơ đãng, hỏi: "Tiểu Tạ, em sao thế? Sao chị cảm thấy tâm trạng em không được tốt lắm?"

Tạ Chi Nam miễn cưỡng cười cười nói: "Không có gì, chỉ là tối hôm qua em không nghỉ ngơi tốt à thôi."

Lý Mặc lại nói: "Còn có thời gian nghỉ trưa, ngủ thêm một lát đi?"

Tối hôm qua cậu gần như không ngủ được, Tạ Chi Nam cả ngày đều cảm thấy uể oải, tinh thần lại quá mức kích động. Cậu kỳ thật không buồn ngủ, chỉ là trong lòng loạn như ma, thật sự không có biện pháp tiếp tục trò chuyện với Lý Mặc, liền đồng ý.

Mang lên đồ bịt mắt lại, tầm nhìn của cậu trở nên tối tăm. Đủ loại suy nghĩ chen chúc trong đầu Tạ Chi Nam, khiến đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn.

Cậu và Văn Quân là bạn học cấp ba, cậu yêu thầm anh suốt ba năm, sau khi tốt nghiệp mới ở bên nhau.

Tạ Chi Nam biết nhà của anh có điều kiện khá giả, là thiên chi kiêu tử, không phú thì quý, nhưng lại không biết anh là con trai của chủ tịch tập đoàn Tân Dược.

Tân Dược là một trong những công ty lớn nhất trong nước và thậm chí còn nổi tiếng trên toàn thế giới.

Khi đó đối với Tạ Chi Nam mà nói, thích chính là thích, cậu ngoại trừ thích cái gì cũng không quan tâm, cho nên cậu chưa bao giờ hỏi về bối cảnh gia đình của Văn Quân.

...Nếu cậu biết chuyện này, có lẽ cậu đã không xin vào làm ở Tân Dược vào thời điểm đó.

Đáng tiếc là không có nếu.

Tạ Chi Nam có chút hoảng hốt cả ngày, Lý Mặc lo lắng cậu xảy ra chuyện gì, Tạ Chi Nam thực cảm ơn cô đã quan tâm, lắc đầu nói không sao, Lý Mặc thấy cậu cũng không muốn nói gì, liền không có hỏi thêm câu nào nữa.

Thời điểm tan làm thì trời mưa.

Tạ Chi Nam đứng ở cửa công ty nấn ná một lúc, mưa vẫn còn có chút nặng hạt, chưa có xu hướng thu nhỏ.

Cậu vẫn ngơ ngác nhìn trận mưa này.

Cậu không mang theo dù, trời mưa to, cũng không thể ra ngoài.

Ga tàu điện ngầm cách khá xa, nên việc bị ướt là điều khó tránh khỏi. Mùa hè đã kết thúc, hiếm khi có cơn mưa lớn như vậy, hạt mưa to như hạt đậu nành, rơi lộp độp xuống đất. .

Đương nhiên, gắng gượng cũng có thể xông ra, nhưng Tạ Chi Nam hôm nay tinh thần hoảng hốt, suy nghĩ bồn chồn, trong đầu bản năng ngăn cản cậu, cho nên dừng lại, không rời đi.

Cho đến khi khóe mắt thoáng thấy có người đang đến gần, cậu vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó sống lưng cậu cứng đờ.

Văn Quân từ trong thang máy đi ra, bầu trời u ám nhưng lại làm nổi bật nước da trắng ngần của anh, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm, trong tay cầm một chiếc dù màu đen, đi về phía cửa.

Tạ Chi Nam trong lòng hoảng hốt, nhưng Văn Quân tựa hồ lúc này cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, dùng ánh mắt đen kịt nhìn cậu.

Anh là đang nhìn cậu phải không?

Tạ Chi Nam cảm thấy Văn Quân hẳn là sẽ không chú ý nhiều tới mình, nên có chút do dự, liền nhìn chằm chằm anh thêm hai giây, nhưng Văn Quân cũng không có dời đi tầm mắt, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia tỏa định trên người cậu.

Tim cậu bang bang đập nhanh, vô cớ nảy sinh du͙© vọиɠ muốn chạy trốn, tựa như đột nhiên tỉnh lại, Tạ Chi Nam không quan tâm mưa lớn sẽ làm mình ướt sũng, trước khi Văn Quân đi tới, cậu lao thẳng vào trong màn mưa dày đặc. Những hạt mưa nặng hạt tùy ý rơi trên người cậu.