Trọng Nhiên

Chương 3: Ký Ức

Cậu nhận thấy có điều gì đó không ổn và từ từ ngẩng đầu lên.

Sau đó, cậu bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

Mặt mày của người nọ hơi đen, lông mày sắc bén cụp xuống rất thấp, môi mỏng mím chặt, biểu tình trên mặt lãnh đạm, nhưng đôi mắt lại đen tối thâm trầm , như thể đang đè nén một ngọn lửa cực kỳ nóng rực trong nội tâm.

Đang trực tiếp nhìn thẳng vào cậu.

Nhịp tim của Tạ Chi Nam tăng vọt, toàn thân cứng đờ tại chỗ, không thể cử động.

Trong khoảnh khắc, cậu cảm giác như mình đang rơi, rơi một cách điên cuồng, cơn gió lạnh lẽo lướt qua cậu, cậu như đang rơi vào bóng tối vô hạn, rơi vào năm tháng chua cay ngọt đắng kia.

Mọi ký ức đều hóa thành từng mảnh nhỏ, thổi về phía cậu như một cơn gió.

Thật là kỳ quái, Tạ Chi Nam nghĩ.

Vào giây phút gặp lại này, điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là sự ngọt ngào trong mối quan hệ của họ mà là sự bối rối khó xử.

Cậu biết rõ ánh trăng không thuộc về mình, nhưng cậu vẫn nỗ lực, miệt mài mà theo đuổi ánh trăng kia, trộm tới một đoạn thời gian.

Mà ánh trăng vĩnh viễn sẽ không dừng lại vì cậu.

Văn Quân rất tốt rất tốt, nhưng Tạ Chi Nam chỉ cảm thấy mình giống như một tên trộm bụi bặm.

Cậu không nên đánh giá quá cao khả năng của mình.

Trái tim của Tạ Chi Nam đột nhiên đau nhói, những cảm xúc mãnh liệt tràn qua xoang mũi và hốc mắt cậu, lại bị cậu dùng hết sức lực để áp chúng xuống, duy trì vẻ bình tĩnh của mình.

Văn Quân nhất thời không nói gì, cũng không có bất kỳ phản ứng, Tạ Chi Nam thậm chí còn nghi ngờ chính mình xuất hiện ảo giác, nếu là ảo giác có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng giây tiếp theo, ảo tưởng của cậu đã bị đánh vỡ.

Cửa thang máy sắp đóng lại, Văn Quân nhìn chằm chằm Tạ Chi Nam, dùng lòng bàn tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại, tiến lên phía trước một bước.

Tạ Chi Nam vô thức lùi lại một bước.

Chính là một bước lùi lại này đã khiến cho bầu không khí nào đó giống như chạm vào là nổ ngay, tựa hồ như có đồ vật nóng bỏng sắp bùng cháy từ trong cơ thể bình tĩnh và lý trí của Văn Quân, đốt tới trên người Tạ Chi Nam.

Nhưng cái gì đều không có xảy ra.

Văn Quân chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Chi Nam, tiến lên một bước, sau đó kiềm chế mà dừng lại, rất bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt nói với cậu: “Cho qua chút.”

Cho qua chút.

Tạ Chi Nam như từ ở trong mộng mới tỉnh lại, linh hồn lang thang trở lại thân xác, lấy lại quyền khống chế thân thể.

Cậu quay người sang một bên, như là một người máy lâu năm thiếu tu sữa bị tuyên bố mệnh lệnh, im lặng, chậm rãi, cứng rắn nhưng lại kiên định mười phần, nhường đường cho Văn Quân, để Văn Quân đi ngang qua cậu.

Cũng đi ngang qua cuộc đời cậu.

Năm phút qua đi, có một đồng nghiệp mở cửa thang máy và bàng hoàng khi thấy Tạ Chi Nam vẫn đứng bên trong như người mất hồn.

"Tiểu Tạ, không phải lúc nãy nghe thấy cậu nói đi ăn cơm sao? Làm sao đứng ngốc ở chỗ này?" Một đồng nghiệp đi vào giúp cậu bấm thang máy, thấy cậu tâm trạng không tốt, liền nói: "Cậu có khỏe không?"

Khi có người bước vào, Tạ Chi Nam ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơn nửa ngày mới chậm rì rì trả lời, tựa hồ còn đang mất tập trung: "...Tôi ổn."

Các đồng nghiệp đều cảm thấy trạng thái của cậu có vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Rất nhanh, đã đến nhà ăn, cửa thang máy chậm rãi mở ra, có người bước vào, đồng nghiệp nhìn thấy Tạ Chi Nam vẫn còn đang ngây người, một đồng nghiệp nhắc nhở: "Tiểu Tạ, đã tới nhà ăn."

Tạ Chi Nam lúc này phản ứng có chút chậm chạp, tiếp nhận cuộc đối thoại và trả lời đều rất chậm, cậu chỉ có thể dựa theo bản năng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói cảm ơn với đồng nghiệp, sau đó bước ra khỏi thang máy.

Đồ ăn ở công ty bọn họ rất ngon, Tạ Chi Nam thường xuyên tới đây ăn. Khi cậu đi đến nhà ăn, lại đột nhiên quên mất mình định làm gì.

Trong tâm trí cậu chỉ nhớ đến đôi mắt đen lạnh lùng cùng sự lãnh đạm, thờ ơ “cho qua chút” đó.

Mí mắt bên phải nhảy quả thực không phải là chuyện tốt. Tạ Chi Nam cảm thấy hôm nay có chút xui xẻo. Cậu đã rời xa thành phố nơi đã từng yêu nhau. Làm sao còn có thể gặp lại bạn trai cũ ở trong công ty?

Nhưng Văn Quân tựa hồ không nhớ tới cậu.

Anh đã quên rồi à?

Anh sẽ quên chứ?

Tạ Chi Nam có chút hoảng hốt, choáng váng đến mức nghi ngờ những đoạn ký ức chua xót trong đầu mình có phải là sự thật hay không.

Chẳng lẽ là ảo tưởng của cậu sao?

Tạ Chi Nam cũng không cảm thấy mình quan trọng, cũng không cảm thấy mình rất tốt, cậu nghĩ Văn Quân thật sự không có bất luận cái lý do gì để nhớ tới cậu.

Chỉ là……

Đã từng ở bên nhau, nguyên lai cũng sẽ quên sao?

Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này, Tạ Chi Nam đầu tiên cảm thấy thẹn cùng xấu hổ, giống như chính mình cùng Văn Quân từng ở cùng bên nhau, đây là một chuyện rất không tốt cũng không nên.

Tên trộm đã đánh cắp đi bảo vật, còn nói rằng bảo vật đó thuộc về mình.

Đích xác giống như vọng tưởng.

Nghĩ tới đây, Tạ Chi Nam bỗng nhiên giật mình một cái.

Cậu phát hiện suy nghĩ của mình lại bị Văn Quân làm cho chạy loạn. Trải nghiệm này thực sự rất đáng sợ.

Không có lúc nào là không bị người đó ảnh hưởng, như thể trong đầu cậu đã bị đóng dấu bởi người đó, cậu căn bản không cần phải làm gì cả, cũng không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, đều có thể dễ như trở bàn tay treo lên trái tim của mình.

Tạ Chi Nam cưỡng ép chính mình không được suy nghĩ lung tung nữa, trong đầu tự ra mệnh lệnh phải lấy đĩa cơm và bát nhỏ đựng thức ăn, sau đó lại bưng chúng ngồi xuống bàn ăn, rồi lại máy móc cầm đũa gắp đồ ăn đã gọi vào miệng. .

Trong miệng truyền đến một cỗ hương vị kỳ quái, Tạ Chi Nam sửng sốt, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cậu nhìn xuống và thấy mình đã ăn một phần thịt rán xào cần tây.

Cần tây.

Cậu không thích ăn cần tây.

Tại sao có thể làm lỗi như vậy?

Tạ Chi Nam thật sâu thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi.

-------------------------------

[Tác giả có lời muốn nói]

Dưới đây là một số hướng dẫn đọc.

Cả công và thụ đều không phải là một nhân vật hoàn hảo, và cả hai đều gặp vấn đề khi chia tay, vì vậy tôi không khuyên nghị chỉ thích công hoặc thụ nên đọc!

Cùng với bổn văn không có truy thê hỏa táng tràng trong bài viết này. Đoàn tụ là một quá trình giải quyết vấn đề và giải quyết những hiểu lầm. Về bản chất, đó là câu chuyện về hai người gập ghềnh yêu đương, từ đầu đến cuối đều là 1v1, không có người thứ ba.