Cậu lập tức che kín mũi và miệng. Sau khi che kín, cậu mới nhận ra rằng giờ cậu cũng là một Omega, không còn phản ứng với pheromone của Omega khác nữa, nếu không mùi này đã mạnh đến mức khiến cậu không thể kiểm soát bản năng mà lao tới rồi.
Cậu vừa định ra ngoài hỏi xem có chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập cùng giọng hét hoảng hốt của một Omega vang lên từ bên ngoài.
Không xong rồi, ở đây còn có một Alpha!
Quý Sầm Chu mở cửa, liền nhìn thấy một Alpha đang đập mạnh vào cửa phòng cách ly của Omega đang trong kỳ phát tình. Đôi mắt Alpha này đỏ rực, sức đập vào cửa rất mạnh. Khi nhìn thấy Quý Sầm Chu, Alpha ấy khựng lại, và Quý Sầm Chu cũng nhận ra rằng Alpha này vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí.
“Cậu tự đi ra ngoài, hay để tôi giúp cậu?” Quý Sầm Chu khoanh tay lại, nói.
Alpha cắn răng đáp: “Tôi sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.”
“Hiểu rồi, là muốn tôi giúp cậu chứ gì.” Quý Sầm Chu xoay xoay cổ tay, nói: “Tôi không quen nương tay, nếu đau thì cố chịu chút nhé.”
Nói xong, cậu liền túm lấy cổ áo phía sau của Alpha mà nhấc lên. Dùng sức kéo một cái, Alpha chẳng hề nhúc nhích. Lại kéo thêm lần nữa, Alpha vẫn đứng im như cũ.
Alpha: “…”
Quý Sầm Chu: “…”
Cậu quên mất rằng mình giờ không còn là Alpha trùm trường nữa, mà đã là một Omega yếu ớt rồi.
Quý Sầm Chu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Thật ngại quá, tôi cũng hết cách rồi.”
Dứt lời, cậu nhấc chân đá thẳng vào Alpha một cú. Alpha không ngờ cậu sẽ làm như vậy, loạng choạng lùi lại mấy bước. Vẫn chưa kịp đứng vững thì đã bị đẩy thêm một cái, ngã nhào ra ngoài cửa. Tiếng “rầm” vang lên khi cửa nhà vệ sinh bị Quý Sầm Chu đóng sầm lại.
Alpha: “…”
Quý Sầm Chu khóa cửa xong, đi đến trước phòng cách ly, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Bên trong vang lên tiếng khóc nức nở của một Omega: “Kỳ phát tình của tôi đến sớm, lúc tiêm thuốc ức chế, tay mềm nhũn nên không giữ nổi, chỉ tiêm được một nửa thôi.”
Quý Sầm Chu: “Thuốc ức chế của cậu đâu? Để tôi lấy giúp.”
“Tôi học lớp 10-2, ngồi ở dãy đầu tiên, bên cạnh cửa sổ.”
Quý Sầm Chu: “…” Thì ra là bạn cùng lớp.
“Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho.” Quý Sầm Chu vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài cửa vang lên.
“Thơm quá, bên trong có Omega đang phát tình à?”
“Ai đi phòng y tế gọi giáo viên đi!”
“Cậu sao không đi? Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng chân cứ tự ý mà bước đến đây này.”
“Mùi thơm quá, đây là hương hoa hồng sao?”
Omega đang phát tình nghe thấy những tiếng nói đó thì bật khóc thành tiếng.
Bởi vì có cửa chắn lại, pheromone loãng đi nhiều, lại thêm việc đã tiêm được nửa liều thuốc ức chế, nên Alpha bên ngoài vẫn giữ được lý trí. Nhưng việc Alpha bị Omega hấp dẫn là bản năng, không đảm bảo sau khi cậu rời đi, những Alpha đó sẽ không làm ra chuyện gì xấu.
Nếu là trước đây, đánh ngã đám Alpha bên ngoài là xong, nhưng giờ cậu dù có muốn cũng chẳng làm nổi.
“Cậu đừng khóc nữa, để tôi nghĩ cách trước đã.” Quý Sầm Chu bị tiếng khóc làm cho đau đầu, thuận miệng an ủi vài câu, rồi hỏi: “Ngoài tiêm thuốc ức chế, cậu còn cách nào khác không?”
Bên trong đáp lại với giọng ấm ức: “Còn cách nào được nữa chứ? Cậu cũng là một Omega, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
Quý Sầm Chu: “…”
Xin lỗi nhé, đây là ngày đầu tiên tôi làm Omega.
Khi cả hai đang bế tắc thì bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: “Mấy người tụ tập ở đây làm gì?”
Rõ ràng chỉ mới gặp Giang Mạch Sâm một lần, nhưng Quý Sầm Chu lại nhận ra ngay đó là giọng của anh.
Pheromone của Giang Mạch Sâm rối loạn, anh không ngửi được pheromone của Omega. Dù hơi thiếu đạo đức, nhưng lúc này, Giang Mạch Sâm không khác gì một Beta vô hại.
Quý Sầm Chu nhanh chóng chạy đến cửa, mở ra, kéo Giang Mạch Sâm vào trong với tốc độ nhanh nhất rồi khóa cửa lại ngay sau đó.
Đám Alpha ngoài cửa: “…”
“???”
“Sao thế này? Chỉ vì mặt đẹp thôi mà cũng được đối xử như thế sao?”
Nhưng nghĩ kỹ lại, bên trong có một Omega đang phát tình, lại chủ động kéo một Alpha vào trong…
“Báo cảnh sát thôi!!! Tôi nghi ngờ ở đây có người làm chuyện không đứng đắn!!!”